Đó chính là bản thân hắn.
Nhìn bản thân trước đây, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mơ hồ.
- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!
Bên kia thời không hư vô, thiếu niên đang muốn rời đi đột nhiên dừng bước. Hắn xoay người nhìn về phía thời không hư vô, lộ vẻ mặt nghi hoặc...
Diệp Quan nhìn thiếu niên bên kia thời không hư vô, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ, làm Kháo Sơn Hoàng cũng rất tốt...
Nói xong, hắn lại nói:
- Thật đấy... có lẽ làm Kháo Sơn Hoàng, cũng rất tốt...
Trong mắt hắn, huyết lệ không ngừng tràn ra.
Bên kia thời không hư vô, thiếu niên kia nói:
- Đó không phải con đường của ta, ta muốn đi ra con đường của mình...
Diệp Quan trầm mặc một lát rồi ôn hoà nói:
- Ngươi rất ưu tú...
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Khi mọi thứ không thể thay đổi, nếu ngươi quay về quá khứ gặp chính ngươi, ngươi sẽ nói gì với hắn?
Đừng nói đạo lý lớn gì đó, khen hắn đi, hắn đã rất không dễ dàng.
Diệp Quan ôm Từ Chân đi thẳng về phía trước.
Rất nhanh, hắn xuyên qua tinh môn kia. Sau tinh môn là một đỉnh núi, trên đỉnh núi tầm nhìn rộng rãi, mênh mông vô bờ. Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng. Nhìn về phía trước, cách đó không xa, một cây cổ thụ che trời, cách cổ thụ không xa là một thác nước, nước trong trút xuống rơi vào trong đầm nước, bắn lên từng mảng bọt nước.
Dưới chân hắn là một con đường nhỏ lát đá xanh, cuối con đường nhỏ là cây cổ thụ kia. Trên cây cổ thụ có một gian nhà gỗ, trước cửa nhà gỗ có một con chó nhỏ, lúc này con chó đang nằm sấp ở đó, dường như nó đã ngủ.
Hắn ôm Từ Chân đi về phía nhà gỗ.
Hắn đi tới trước nhà gỗ, cửa nhà gỗ được mở ra, bên trong có một nam tử đang ngồi. Nam tử ngồi trước bàn sách, trên bàn sách có mấy quyển sách cổ.
Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Thật lâu trước đây, nơi này còn là một căn nhà đá, có một nữ nhân đã tới nơi này. Lúc ấy nàng nói với ta một câu cực kỳ không lễ phép... Đương nhiên, đó đã là chuyện rất lâu trước đây.
Diệp Quan nhìn nam tử, không nói gì.
Nam tử cầm một quyển cổ tịch và một cây bút đứng dậy, sau đó đi ra phía ngoài. Khi nam tử đi ra khỏi nhà gỗ, đột nhiên dừng bước lại:
- Hỏi đi
Diệp Quan nói:
- Có hai bằng hữu nhờ ta chuyển lời cho ngươi, một bằng hữu trong đó nói 'Chúng ta không phải con kiến, chúng ta cũng sẽ phản kháng'
Nam tử trầm mặc.
Diệp Quan tiếp tục nói:
- Còn một bằng hữu nói 'Y không bao giờ muốn làm khôi lỗi nữa, hơn nữa còn thăm hỏi mẫu thân ngươi'
Nam tử vẫn không nói gì, sau khi trầm mặc một lát, bỗng cười nói:
- Không phải ngươi muốn thành lập trật tự sao? Hiện tại chúc mừng ngươi, ngươi là người vẽ vòng tròn, ngươi có thể thành lập trật tự mới cho ngươi. Nhưng...
Nói xong, nam tử quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Vị Tang cô nương kia nói, nàng hy vọng kéo chúng ta xuống, để chúng ta đi thể nghiệm đau khổ và khó khăn của thế gian, đi thể nghiệm tư vị bị nô dịch... Như vậy, ta ngược lại muốn đích thân đi xem trật tự của các ngươi tốt bao nhiêu...
Nói xong, nam tử cởi dây thừng cho con chó kia, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng về phía xa.
Thần xuống núi.
Đi một hồi, chẳng biết tại sao, nam tử đột nhiên tăng nhanh tốc độ, vốn là đi, hiện tại trực tiếp chạy...
Nhìn nam tử biến mất ở phía xa, Diệp Quan chậm rãi xoay người, cách bên phải không xa, không biết từ khi nào, một nữ tử đứng ở nơi đó.
Nữ tử mặc một bộ váy trắng.
Diệp Quan ôm Từ Chân đi đến trước mặt nữ tử váy trắng, hắn nhìn nữ tử váy trắng trước mặt, không biết vì sao nước mắt đột nhiên trào ra:
- Cô cô!
Nữ tử váy trắng chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Diệp Quan lại nói:
- Cô cô!
Nữ tử váy trắng vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quan nhìn nữ tử váy trắng:
- Cô cô, ta muốn ước thúc trật tự của ta...
Nghe đến đó, lần đầu tiên trong ánh mắt bình tĩnh của nữ tử váy trắng có một tia dao động, nàng vươn tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai Diệp Quan:
- Ngươi có thể có ý nghĩ này, trật tự này của ngươi, cô cô miễn cưỡng tán thành!
Oanh!
Chỉ một thoáng, khí tức trong cơ thể Diệp Quan tăng vọt mấy chục triệu lần...
Hạn mức cao nhất được tăng lên vô hạn!
Vẻn vẹn chỉ là miễn cưỡng tán thành, cũng không phải tín ngưỡng...
Tay phải nữ tử váy trắng chỉ nhẹ nhàng đè ép bả vai hắn, tất cả khí tức tăng vọt lại trong nháy mắt lắng lại.
Nữ tử váy trắng thu tay về, quay người đi về phía xa. Khi nàng bước một bước xuống, người đã xuất hiện ở cuối chân trời.
Mà ở nơi đó, còn có một nam tử áo trắng đang đứng.
Diệp Huyền!
Diệp Huyền giơ ngón tay cái lên với Diệp Quan, cười nói:
- Tiểu tử ngươi được lắm, ha ha...
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn lại, cuối tầm mắt, nàng thấy một bộ áo xanh và một bộ trường bào màu trắng mây...
Ánh mắt nàng dần trở nên lạnh như băng.
Nụ cười trên mặt Diệp Huyền trong nháy mắt cứng lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Cô cô!
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Quan đột nhiên vang lên từ xa.
Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan.
Diệp Quan nhìn nữ tử váy trắng:
- Cô cô, ta muốn ngươi trợ giúp ta ước thúc trật tự...
Nữ tử váy trắng nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Diệp Quan nói:
- Chắc chắn!
Nữ tử váy trắng nhìn hắn:
- Ngươi hẳn phải biết ý nghĩa của nó.
Diệp Quan chân thành nói:
- Trật tự và quyền lực nhất định phải bị ước thúc, nếu không Diệp Quan ta và Dương gia chính là cái ác lớn nhất vũ trụ này.
Trên thế gian này, người có thể kìm hãm Dương gia chỉ có cô cô!
Lần này hắn muốn mời cô cô nhập cục.
Nữ tử váy trắng nhìn hắn một lát, khẽ gật đầu:
- Thật sự đã trưởng thành
Nói xong, nàng lôi kéo Diệp Huyền xoay người đi về phía xa.
Diệp Huyền lén lút giơ ngón tay cái lên với Diệp Quan, khóe miệng cong lên như có thể câu cá.
Con trai vẫn có cách cục lớn, bởi vì một khi trật tự của hắn thông qua khảo nghiệm của Thanh Nhi, lúc đó, Thanh Nhi cũng không phải chỉ miễn cưỡng tán thành trật tự của hắn, mà là... Đương nhiên, đây cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm...
Diệp Huyền vui mừng, đồng thời lại có chút lo lắng.
Đúng lúc này, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện rất nhiều thần thức khủng bố không biết từ đâu đến, bọn họ mang theo lửa giận vô biên nhìn về phía bên này...
Sao bọn hắn có thể để kiến hôi xoay người làm chủ nhân?
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn chân trời:
- Cút!
Trong chốc lát, những thần thức kinh khủng kia rút lui như thủy triều, ngàn năm không dám bước vào nơi này, đồng thời coi nơi này là cấm địa...
Nữ tử váy trắng thu hồi ánh mắt, rất nhanh, nàng và Diệp Huyền đã biến mất ở cuối tầm mắt xa xa.
Diệp Quan thu hồi ánh mắt, ôm Từ Chân đi xuống phía dưới, hắn còn rất nhiều chuyện cần hoàn thành, hắn muốn thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người, còn có Quan Huyền vũ trụ trong Tháp Nhỏ...
Rất nhiều rất nhiều người đang đợi hắn.
...
Truyện mới nhóm mình dịch là: Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)
Link: https://apptruyen/truyen/ta-ngu-lien-co-the-truong-sinh-ban-dich/
Giới Thiệu: Trần Trường Sinh xuyên không đến một thế giới tu tiên rộng lớn, thức tỉnh hệ thống Trường Sinh. Ngủ một năm tăng một năm tuổi thọ, còn nhận được một điểm thuộc tính. Ta, Trần Trường Sinh, không hứng thú với việc chém giết, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tiện thể tiễn người ta đoạn đường cuối.
Ngủ mười năm, ngôi làng xưa đã thay đổi. Ngủ trăm năm, triều đại cũ đã không còn. Ngủ nghìn năm, bông hoa ta trồng năm nào đã thành linh dược được vô số tu sĩ tranh giành. Ngủ vạn năm, con chim nhỏ ta nuôi đã thành yêu đế một phương.
"Ngươi đào mồ tổ tiên nhà ta, nhà ta và ngươi không đội trời chung!"
"Lũ nhóc con, nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Năm xưa ta và tổ tiên nhà ngươi đã từng trộm gà, mảnh đất phong thủy này cũng là ta tìm cho hắn. Giờ ta đến thăm hắn, không được sao?" Vừa nói, Trần Trường Sinh rút thanh đao bên hông vung nhẹ, cả bầu trời lập tức bị xé làm đôi.
Nhân tộc đại đế: "Sư phụ, người đã trở lại sao?"
Chủ nhân cấm địa: "Cố nhân năm xưa, ta nên đối mặt với người thế nào đây?"