Lúc này, bọn họ cũngkhông có thời gian chàng chàng thiếp ôn chuyện.
Giờ khắc này, tất cả lực lượng của Diệp Quan đều bốc cháy lên, đây là một kiếm mạnh nhất từ trước tới nay của hắn.
Hai người xông lên, toàn bộ lĩnh vực chân thật trực tiếp nứt vỡ từng khúc.
Mà xa xa, hư ảnh kia đột nhiên vươn tay phải ra, sau đó nắm chặt, trong phút chốc, toàn bộ lĩnh vực chân thật và tất cả đại đạo chân thật nơi đây trực tiếp bốc cháy lên...
Ầm ầm!
Lực lượng của Diệp Quan và Từ Chân một đường mạnh mẽ đâm tới, mạnh mẽ xông ra khỏi đại đạo chân thật đang thiêu đốt kia. Mà đúng lúc này, hàng tỉ hư ảnh kia đột nhiên cuốn theo hàng tỉ lực lượng chân thật, vọt về phía bọn họ, mà phía sau hư ảnh, còn có đại đạo chân thật vô cùng vô tận vọt tới...
Oanh!
Đột nhiên, lĩnh vực chân thật này hoàn toàn vỡ nát, vô số kiếm quang, đại đạo chân thật trong khoảnh khắc đồng thời vỡ nát, tất cả mọi thứ bắt đầu phai mờ...
Hư ảnh kia cũng đang dần trở nên hư huyễn, tất cả đại đạo chân thật xung quanh hư ảnh vào thời khắc này đều đã bị mài mòn.
Mà xa xa, trong đại đạo và kiếm quang vỡ vụn đầy trời, Từ Chân chậm rãi rơi xuống, đồng thời thân thể và thần hồn nhanh chóng tan biến...
Diệp Quan ôm nàng, bởi vì Nhị Nha, hắn gánh chịu được tất cả lực lượng, nhưng thân thể cũng đã bị phá thành mảnh nhỏ, máu tươi chảy ròng ròng.
Diệp Quan ôm chặt lấy Từ Chân, lúc này thân thể và thần hồn Từ Chân đã bị vô số lực lượng đại đạo chân thật ăn mòn, bắt đầu nhanh chóng tan biến.
Nàng khác với Diệp Quan, Diệp Quan có Nhị Nha trợ giúp, bởi vậy, tuy rằng lực lượng đại đạo chân thật cũng có thể ăn mòn hắn, nhưng không có cách nào nhanh chóng hủy diệt hắn.
Diệp Quan giống như phát điên, hắn phóng thích kiếm ý và lực lượng trật tự của mình bao vây Từ Chân. Từ Chân nhìn Diệp Quan như người máu trước mặt, khẽ vuốt ve gò má của Diệp Quan, có chút đau lòng nói:
- Ngoan... Ta không thể tiếp tục đi tiếp với ngươi, cũng không thể nấu mì cho ngươi ăn nữa...
Nói xong, nàng không thể ngăn cản lực lượng chân thật vô tận kia ăn mòn, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
- A!
Diệp Quan đột nhiên gào thét, hắn điên cuồng thúc giục tất cả lực lượng bao trùm Từ Chân, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản thân thể và thần hồn của nàng bắt đầu tan biến...
Ngay khi Diệp Quan sắp tuyệt vọng, Tiểu Bạch đột nhiên rời khỏi cơ thể hắn, sau đó bay đến giữa lông mày Từ Chân. Khi Tiểu Bạch tiến vào, thân thể và thần hồn của Từ Chân được củng cố, tuy còn đang tan biến, nhưng tốc độ lại chậm hơn trước vô số lần.
Diệp Quan ôm Từ Chân chậm rãi đứng dậy, hắn đi về phía xa, nhưng khi đi tới, hắn phát hiện ra rằng phía trước không còn đường.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ một bên:
- Nhị Ngũ Tử!
Diệp Quan chậm rãi quay đầu, chủ nhân Đại Đạo Bút đang chậm rãi đi về phía hắn.
Chủ nhân Đại Đạo Bút đi đến trước mặt hắn:
- Giúp ta một chuyện!
Diệp Quan nhìn y, không nói gì.
Chủ nhân Đại Đạo Bút cười nói:
- Sau khi đi lên, nói cho người ngươi gặp được, con mẹ nó ta không muốn làm khôi lỗi nữa. Nhị Ngũ Tử, rốt cuộc chúng ta cũng không thể gặp lại, ha ha...
Nói xong, y đột nhiên xoay người, trong phút chốc, toàn bộ thân thể y trực tiếp hóa thành hàng tỉ thần quang đại đạo bộc phát ra.
Oanh!
Thời không xung quanh đột nhiên vỡ vụn như gương, mà trước mặt Diệp Quan, nơi đó xuất hiện một mảnh thời không hư vô.
Hắn ôm Từ Chân đi về phía xa. Rất nhanh, hắn tiến vào trong mảnh thời không hư vô kia. Cũng không biết hắn đi được bao lâu, hắn đột nhiên ngừng lại. Hắn nhìn bốn phía, thì ra nơi này hắn đã từng tới.
Chính là di tích Tiền Cổ lúc trước, hắn lúc ấy còn chưa thể tiến vào, mà hiện tại, sau khi dung hợp với Nhị Nha, hắn đã có thể chống đỡ lực lượng thần bí của mảnh thời không hư vô này.
Hắn ôm Từ Chân tiếp tục đi về phía trước, đi một hồi, hắn phát hiện ra hai bên xuất hiện tường sáng tuế nguyệt trường hà, bên trong lóe ra một ít hình ảnh mơ hồ...
Hắn biết, đó chính là thời đại Tiền Cổ.
Nhìn những hình ảnh kia, Diệp Quan giờ phút này mới phát hiện ra, thì ra thời đại Tiền Cổ lại mạnh như thế, thật sự là một thời đại rực rỡ.
Mà Tang Mi đến từ thời đại Tiền Cổ... Nàng tự mình phong ấn thời đại của mình, hắn thấy được cuộc đời của Tang Mi, thấy được nàng cực khổ, cũng thấy nàng cô độc, càng thấy được nàng bất đắc dĩ...
Diệp Quan thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía xa. Hắn đi ra khỏi mảnh thời không hư vô kia, phía trước là một nơi càng thêm quen thuộc, đó là một mảnh tinh không.
Hệ Ngân Hà!
Ở phía trước hắn, nơi đó có một con đường, nối thẳng đến một tinh môn.
Hắn đang muốn đi về phía tinh môn kia. Đột nhiên, dường như hắn cảm nhận được điều gì. Hắn xoay người nhìn lại, xuyên qua mảnh thời không hư vô kia, hắn gặp được một thiếu niên...