CHƯƠNG 712
CHA MẸ TRONG THIÊN HẠ ĐỀU NHƯ THẾ!
Ở trong chỗ tinh không nào đó, Nhân Gian Kiếm Chủ lôi kéo Tần Quan chậm rãi đi về tinh không nơi xa
Tần Quan nói:
- Ngươi muốn ngăn cản bọn họ đại chiến?
Nhân Gian Kiếm Chủ gật đầu
Tần Quan khẽ gật đầu, không nói thêm gì
Nhân Gian Kiếm Chủ nói khẽ:
- Thanh Nhi không ra tay, cha già cùng với đại ca cho dù luận bàn, cũng sẽ không nhất định đến mức độ phải phân sinh tử. Bởi vì, người bọn họ muốn giết cuối cùng, thật ra là Thanh Nhi, hoặc là bị Thanh Nhi giết chết!
Tần Quan nói khẽ:
- Bởi vì duyên cớ năm đó hai người bọn họ đều từng thua ở trong tay nàng?
Nhân Gian Kiếm Chủ gật đầu
Tần Quan nói:
- Thanh Nhi cô nương cũng đã nhìn ra ý nghĩ của ngươi!
Nhân Gian Kiếm Chủ cười nói:
- Đây là khẳng định, nàng thông minh như vậy
Nói xong, y khẽ lắc đầu:
- Nàng chẳng qua là không nguyện ý cự tuyệt ta thôi!
Tần Quan nói:
- Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài
Nhân Gian Kiếm Chủ khẽ gật đầu, nói khẽ:
- Có thể kéo bao lâu liền kéo bấy lâu đi
Trong mắt Tần Quan hiện ra một vệt lo lắng:
- Nhưng ta sợ nàng phá đạo tâm của Tiểu Quan!
Nhân Gian Kiếm Chủ cười nói:
- Ta cảm thấy sẽ không, tâm tính của tên tiểu tử này rất tốt, sẽ không bị Thanh Nhi phá đạo tâm, tương phản, Thanh Nhi còn có thể trị một chút loè loẹt trên người hắn!
Tần Quan liếc Nhân Gian Kiếm Chủ một cái:
- Ngươi làm cha cũng đều loè loẹt, dựa vào cái gì không cho phép hắn loè loẹt? Còn nữa, coi như loè loẹt thì tính sao? Ta cảm thấy rất tốt!
Nhân Gian Kiếm Chủ lập tức cười ha hả, y phát hiện ra, từ sau khi có con trai, tâm tư của phú bà này liền đều ở trên người con trai
Cha mẹ trong thiên hạ đều như thế!
. .
Trong phòng
Diệp Quan cùng với Nạp Lan Già ngồi bên cạnh giường, Diệp Quan nhẹ nhàng xốc lên khăn cô dâu đỏ của Nạp Lan Già, một tấm dung nhan tuyệt thế lộ ra
Nạp Lan Già vốn là cực đẹp, thế gian ít có nữ tử có thể so sánh với nàng, mà nàng vào giờ khắc này, mi mục mỉm cười, trong mắt mang theo một tia thẹn thùng, một tia mong đợi, còn có một tia khẩn trương, có thể nói là phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người, Diệp Quan nhìn càng là trong lòng rung động, thú huyết sôi trào
Nhìn thấy Diệp Quan hô hấp có chút cấp bách, Nạp Lan Già hơi nghi hoặc một chút:
- Quan lang, ngươi…
Diệp Quan đột nhiên ôm lấy Nạp Lan Già
Nạp Lan Già làm sao còn chưa rõ? Ngay lập tức xấu hổ mang tai đỏ bừng, như mây lửa:
- Quan lang, ngươi chờ một chút, ta có việc muốn nói với ngươi
Diệp Quan run giọng nói:
- Có việc, ngày sau hãy nói
Bởi vì không muốn câu chữ, nơi đây lược bỏ mười vạn chữ
. .
Mấy ngày sau
Diệp Quan rời khỏi Nam Châu, cùng với nữ tử váy trắng đi tới Loạn Tinh Giới
Hắn tự nhiên là muốn đợi thêm mấy ngày, loại cảm giác sung sướng kia, người nào lại không muốn nếm thêm chứ? Nhưng cô cô váy trắng đang đợi, ban đầu cô cô chỉ cho hắn nửa canh giờ, là hắn nói hết lời mới cầu thêm được ba ngày, nếu như lại trì hoãn, chỉ sợ sẽ không tránh được một trận đòn
Diệp Quan nhìn về phía nữ tử váy trắng bên cạnh, cô cô bây giờ không phải mặc váy đỏ, mà là mặc váy trắng, không có bất kỳ tô điểm gì, sạch sẽ thanh lịch, điềm tĩnh lạnh nhạt, tính tình có chút lạnh, không quá thích nói chuyện
Diệp Quan nói:
- Cô cô, ta muốn đi đến một nơi tìm một vị cố nhân trước, được chứ?
Nữ tử váy trắng nhìn về phía Diệp Quan, không nói lời nào
Diệp Quan bị nàng nhìn có chút hoảng, ánh mắt của cô cô, bình tĩnh như nước, nhưng lại phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, khiến cho người ta cảm thấy ở trước mặt nàng, chính mình liền tựa như là trong suốt vậy, cái gì cũng không giấu được nàng
Nữ tử váy trắng vẫn không có nói chuyện, mà Diệp Quan thấy nàng không có phản đối, thế là lấy dũng khí nói:
- Cô cô, chúng ta đi Thạch thôn!
Nữ tử váy trắng quay người nhìn về phía sâu trong tinh không nơi xa, không nói gì, không biết đang suy nghĩ cái gì
Diệp Quan nhìn thoáng qua nữ tử váy trắng, trong lòng thở dài, hắn có thể cảm giác được, cô cô này giống như có tâm sự
Ở dưới chỉ dẫn của nữ tử thần bí, Diệp Quan mang theo nữ tử váy trắng đi tới Thạch thôn, Diệp Quan vốn định xé rách thời không, tiến hành xuyên qua thời không, nhưng vào lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên bắt lại bả vai hắn, sau một khắc, Diệp Quan chỉ thấy trước mắt ánh trắng lóe lên, lúc xuất hiện một lần nữa, đã ở trước một dòng sông
Diệp Quan đưa mắt nhìn khắp bốn phía, bốn phía bốn bề toàn núi, núi như lợi kiếm, đâm thẳng vào mây, mà ở chỗ cách hắn mấy ngàn trượng, nơi đó chính là Thạch thôn, Thạch thôn xây dựa lưng vào núi, thôn xóm rất lớn, chí ít có hơn vạn gia đình, ở trong thôn xóm, thỉnh thoảng truyền ra tiếng quát đinh tai nhức óc
Thạch thôn!
Diệp Quan mang theo nữ tử váy trắng đi về hướng Thạch thôn, đi không bao lâu, một cỗ khí tức mạnh mẽ đột nhiên cuốn tới
Nữ tử váy trắng cau mày thật sâu, kẹp hai ngón tay, liền muốn xuất thủ, nhưng ngay lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, nữ tử thần bí nhìn Thạch thôn phía xa:
- Người một nhà!
Nàng tự nhiên không dám để cho nữ tử váy trắng này ra tay ở chỗ này, nữ tử váy trắng này không ra tay thì thôi, vừa ra tay, địch quân căn bản là đoàn diệt