Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 812 - Chương 812: Để Ta Đoán

Chương 812: Để Ta Đoán Chương 812: Để Ta Đoán

CHƯƠNG 812

ĐỂ TA ĐOÁN

Nói xong, nàng trực tiếp bổ một kiếm về phía Diệp Quan, một kiếm này, mới đầu rất mạnh, nhưng cũng không biết vì sao, càng về sau lực đạo chính là càng yếu, tốc độ cũng là càng chậm

Diệp Quan tự nhiên là hết sức dễ dàng tránh qua, tránh né một kiếm này, hắn nhìn về phía Chấp Kiếm Giả mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, ngượng ngập cười cười:

- Ta không có ý gì khác, chẳng qua là ngươi lúc biểu lộ cảm xúc xác thực rất xinh đẹp!

Chấp Kiếm Giả gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, không nói lời nào, cũng không ra tay

Diệp Quan bị nàng nhìn có chút mất tự nhiên, đành phải chuyển dời mâu thuẫn, nhìn về phía Từ Nhu một bên:

- Từ Nhu cô nương, đại tỷ của ngươi đâu?

tay phải Từ Nhu giấu ở trong tay áo chậm rãi buông ra, thuật pháp tan biến, nàng cười nói:

- Đại tỷ không có ở đây!

Diệp Quan nghi hoặc:

- Không có ở đây?

Từ Nhu gật đầu:

- Lực lượng của nàng ở nơi đây, thế nhưng, người không có ở đây, cho nên, chúng ta cũng không biết nàng đến cùng ở đâu

Diệp Quan nhìn thoáng qua chân trời, trong lòng nghi hoặc, vị Chân Thần này thế mà không ở nơi này, đây là hắn không có nghĩ tới

Từ Nhu đột nhiên cười nói:

- Hiện tại thực lực của ngươi đã được đại tăng cường, chúng ta đi thôi!

Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, cười nói:

- Rời khỏi nơi này?

Từ Nhu gật đầu:

- Đúng vậy, tiếp theo việc cấp bách là đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế!

Diệp Quan nhìn Từ Nhu, cười nói:

- Sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế thì sao?

Từ Nhu lộ ra vẻ mặt tươi cười:

- Sau đó lại bàn!

Diệp Quan đột nhiên lui về sau mấy bước, hắn nhìn Từ Nhu:

- Từ Nhu cô nương, để cho ta đoán nhé, sau khi đối kháng với Vĩnh Sinh Đại Đế, chính là đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, đúng không?

Từ Nhu trừng mắt nhìn:

- Ngươi đang nói cái gì?

Diệp Quan nói khẽ:

- Từ Nhu cô nương, ngươi rất tốt đối với ta, tựa như là sư phó đối đãi với đồ đệ vậy, ta cũng hết sức hi vọng, ngươi thật sự coi ta như là đồ đệ, nhưng lý trí nói cho ta biết, ngươi đi theo ta, hẳn là có mưu đồ, mưu đồ bảo vật của ta? Rõ ràng không phải, bởi vì mặc kệ là Tháp nhỏ hay là Tự Nhiên thần thụ, lại hoặc là Hành Đạo kiếm trước đó, ngươi cũng không có hứng thú!

Nói xong, hắn nhìn về phía Từ Nhu:

- Mãi cho đến khi ngươi dẫn ta đến nơi này, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tính toán của ngươi, hẳn là có quan hệ với đại tỷ ngươi, để ta đoán một chút, mục đích thực sự của ngươi, cũng không phải là Vĩnh Sinh Đại Đế, mà là Vũ Trụ Kiếp này, dĩ nhiên, bằng vào thực lực của ta, quả quyết không có cách nào đối kháng với Vũ Trụ Kiếp này, cho nên, nếu như ta không có đoán sai, mục đích thực sự của ngươi là muốn kéo cha ta cùng với cô cô ta xuống nước, đúng không?

Nghe được Diệp Quan, nụ cười trên mặt Từ Nhu đột nhiên biến mất

Chấp Kiếm Giả nhìn Diệp Quan, không nói gì

Diệp Quan lại nói:

- Từ cuộc trò chuyện trước đây của chúng ta, ta có thể cảm nhận được, tình cảm của bốn chị em các ngươi rất sâu đậm, đặc biệt là các ngươi đối với Chân Thần, mà hành động của ngươi, cũng là vì đại tỷ Chân Thần của các ngươi, ta đoán có đúng không?

Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quan, một lát sau, nàng đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp:

- Ngươi vẫn là thông minh như vậy, kỳ thật, ngay từ đầu ta đang lo lắng, lo lắng khi ta bắt đầu chân chính áp dụng mục đích của ta, ngươi sẽ nhìn thấu, bởi vậy, ta một mực làm rất bí mật, hi vọng hết thảy thoạt nhìn đều hết sức thuận lý thành chương, nhưng không nghĩ tới, vẫn không thể giấu diếm được ngươi!

Nhìn thấy Từ Nhu thừa nhận, Diệp Quan khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng vào giờ phút này trong lòng vẫn còn có chút phức tạp, dĩ nhiên, cũng chỉ là có chút phức tạp, chỉ thế thôi

Từ Nhu đột nhiên hỏi:

- Đoán được từ lúc nào?

Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, giữa trán hắn, Lôi Thần Ấn đột nhiên xuất hiện:

- Vào lúc thôn phệ đạo Lôi Thần Ấn này, Từ Nhu cô nương, nếu như ta đoán không sai, vào lúc ta thôn phệ xong đạo Lôi Thần Ấn này, liền đã lây dính nhân quả Vũ Trụ Kiếp này, đúng không?

Từ Nhu cười ha ha một tiếng:

- Ngươi còn muốn thông minh hơn so với ta tưởng tượng!

Diệp Quan nhìn chằm chằm Từ Nhu:

- Ngày đó để cho ta đi tìm Bát Oản, cũng là một khâu trong kế hoạch của ngươi, đúng không?

Từ Nhu gật đầu:

- Rõ!

Diệp Quan chậm rãi nắm chặt hai tay, lại hỏi:

- Cho nên, Bát Oản phát sinh quan hệ cùng với ta, cũng là một khâu trong kế hoạch của các ngươi?

Từ Nhu nhìn về phía Diệp Quan:

- Rõ!

Diệp Quan khẽ gật đầu, lại nói:

- Ta một mực hết sức nghi hoặc một điểm, nếu như Bát Oản không có khôi phục trí nhớ, nàng quả quyết sẽ không làm loại sự tình này, nàng có khả năng cũng đều không hiểu loại sự tình này. Mà nàng sau khi khôi phục trí nhớ, ấn theo đạo lý mà nói, ta ở trước mặt nàng, cũng chỉ là một người không qua đường mà thôi, đã là người qua đường, đường đường là Chân Vô Ngã vì sao muốn phát sinh quan hệ với ta? Chẳng lẽ thật sự bởi vì ta đẹp trai thôi sao?

Bình Luận (0)
Comment