CHƯƠNG 813
THẤT VỌNG
Nói xong, hắn lắc đầu cười một tiếng:
- Dĩ nhiên, bởi vì tình cảm của ta đối với Bát Oản, ta một mực không muốn tiến hành nghĩ sâu những chuyện này
Từ Nhu cười nói:
- Không hổ là con trai của Nhân Gian Kiếm Chủ cùng với Tần các chủ, nếu không phải dùng tình thiết lập ván cục, chỉ sợ là thật đúng là không lừa được ngươi
Diệp Quan nhìn Từ Nhu:
- Từ Nhu cô nương, ta còn có một vấn đề
Từ Nhu gật đầu:
- Ngươi hỏi đi
Diệp Quan không hiểu:
- Bát Oản ngủ với ta, các ngươi có thể đạt được gì?
Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn!
Từ Nhu trừng mắt nhìn:
- Không ngại thì đoán xem?
Diệp Quan lắc đầu:
- Ngươi nói cho ta biết đáp án đi!
Từ Nhu cười nói:
- Nếu như ngươi không đoán được, ta đây liền không thể nói cho ngươi
Diệp Quan nhìn Từ Nhu, không nói lời nào
Từ Nhu cười nói:
- Ngươi không giết được ta!
Diệp Quan nói:
- Cô cô ta có thể giết ngươi hay không?
nụ cười của Từ Nhu ngưng kết, nhưng thoáng qua liền khôi phục như thường, cười nói:
- Là ai nói về sau chỉ làm Diệp Quan? Làm sao, lúc này mới mấy ngày, liền không nhịn được muốn gọi người sao?
Diệp Quan nhịn không được giơ ngón tay cái lên:
- Thận trọng từng bước, lợi hại!
Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ta biết ngươi không muốn làm theo kịch bản của người khác, nhưng hiện tại, đã không phụ thuộc vào ngươi rồi
Nói đến đây, nàng đột nhiên thấp giọng thở dài:
- Kỳ thật, ngươi vẫn là không quá đủ thông minh, nếu như ta là ngươi, liền sẽ giả bộ hồ đồ không biết, sau đó giả vờ liên hợp cùng với Chân Vũ Trụ chúng ta đối kháng Vĩnh Sinh Giới, mà ta vì để cho ngươi đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, cũng sẽ để Chân Vũ Trụ tương trợ ngươi, thế nhưng hiện tại ngươi chỉ có thể mang theo Quan Huyền vũ trụ các ngươi đơn đả độc đấu cùng với Vĩnh Sinh Đại Đế
Diệp Quan nói:
- Ta vốn dĩ xác thực có khả năng làm như vậy, nhưng ngươi biết ta vì sao không có làm như vậy không?
Từ Nhu tò mò:
- Vì sao?
Diệp Quan nhìn chằm chằm Từ Nhu:
- Khinh thường
Từ Nhu híp hai mắt lại
Diệp Quan lại nói:
- Từ Nhu cô nương, ngươi là người Chân Vũ Trụ, ta là người Quan Huyền vũ trụ, ngươi tính toán ta, thiên kinh địa nghĩa, ta bị ngươi tính toán, đây là ta không có năng lực, ta không tức giận chẳng qua là có một việc, ta hi vọng ngươi đừng có giấu diếm ta, ngươi hẳn phải biết Bát Oản ở nơi nào, đúng không?
Từ Nhu gật đầu:
- Biết!
Diệp Quan nói:
- Ta muốn gặp mặt nàng!
Từ Nhu nhìn Diệp Quan:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Diệp Quan gật đầu:
- Sự tình ở giữa ta cùng với nàng, cuối cùng cũng cần phải giải quyết, ngươi nói xem?
Từ Nhu sau khi yên lặng một lát, nói:
- Xác thực!
Diệp Quan hỏi:
- Còn ở Thạch thôn?
Từ Nhu lắc đầu:
- Chính là ở đây!
Oanh!
Thanh âm rơi xuống, ở sau lưng Từ Nhu, thời không đột nhiên nứt ra, một nữ tử chậm rãi đi ra, nữ tử mặc một bộ váy dài, khuôn mặt như vẽ, dung nhan tuyệt thế, hai tay chắp sau lưng, trên trán, mang theo một cỗ khí thế vô địch
ba nữ dung mạo khó phân trên dưới, đều là tuyệt sắc nhân gian
Diệp Quan chậm rãi đi đến trước mặt Bát Oản, Bát Oản nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh, trong ánh mắt không có một tia gợn sóng, tựa như là đang nhìn một người xa lạ
Diệp Quan sau khi nhìn Bát Oản một hồi, đột nhiên nở nụ cười:
- Ta một mực đang nghĩ, nếu như nhìn thấy ngươi, ta sẽ như thế nào, trong lòng hết sức thấp thỏm, rất khẩn trương, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy ngươi, ta mới hiểu được một sự kiện, ta thích, ta yêu, đó là Bát Oản ở trong thôn nhỏ kia, là Bát Oản muốn ta nấu cơm cho kia, là Bát Oản vì một con trâu mà khóc hơn nửa ngày kia, là Bát Oản làm sao ăn cũng ăn không đủ no kia, là Bát Oản vì ta xông vào Chân Vũ Trụ mà lấy mệnh thủ hộ ta
Nói xong, trên mặt hắn chẳng biết lúc nào đã có hai hàng chất lỏng trong veo:
- Nhìn thấy ngươi, ta biết, Bát Oản kia cũng sẽ không trở lại nữa. Nàng cũng sẽ không trở lại nữa
Nói xong, Diệp Quan quay người rời đi
Như hắn nói, vào lúc chưa có gặp Bát Oản, hắn hết sức thấp thỏm, rất khẩn trương, cũng rất chờ mong, hắn hi vọng chính mình nhìn thấy vẫn là Bát Oản ngày xưa
Nhưng mà, hắn thất vọng
Vào lúc nhìn thấy nữ tử trước mắt, hắn liền biết, Bát Oản đã từng làm sao ăn cũng không đủ no kia cũng sẽ không trở lại nữa
Vị trước mắt này, không phải là Bát Oản, mà là Chân Vô Ngã
Mà vào giờ khắc này, hắn cũng hiểu rõ vào thời điểm gặp nhau trước đó, đối phương vì sao không đi với hắn
nhìn Diệp Quan chậm rãi đi về phía nơi xa, tay phải trong tay áo Chân Vô Ngã sau lưng chậm rãi nắm chặt lại, nhưng vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, trong mắt cũng không có một tia gợn sóng
Chấp Kiếm Giả nhìn Diệp Quan rời đi, tay phải nắm thật chặt kiếm trong tay, không nói gì
Rất nhanh, Diệp Quan tan biến ở trong ánh mắt của ba nữ