CHƯƠNG 931
CƯỠNG HÔN
Từ Thụ sau khi yên lặng một lúc lâu, nói khẽ:
- Ta biết ngươi vì sao ưa thích Từ Kính cùng với Bát Oản như vậy. Bởi vì, các nàng cho tới bây giờ đều chỉ coi ngươi là Diệp Quan, mà không phải vương Quan Huyền vũ trụ
Diệp Quan khẽ cười một tiếng:
- Ta đúng là có chút đạo đức giả. Bằng vào thân thế vô địch này của ta, thế gian không biết có bao nhiêu người hâm mộ, ta lại còn phàn nàn ở nơi này, thật sự là quá có chút không biết điều
Nói xong, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Đạp vào con đường tu đạo này, liền không có đường lui, chỉ có thể thẳng tiến không lùi, ta sẽ cố gắng mãi cho đến đỉnh phong, cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể đi đến loại độ cao như cha và cô cô
Tâm tính của Diệp Quan rất tốt, đối với hắn mà nói, cuộc sống khó khăn, áp lực to lớn, tình cờ than thở phàn nàn một thoáng, không có gì không thể
Nhưng sau khi than thở phàn nàn, vẫn là phải tiếp tục cố gắng hướng về phía trước
Trách nhiệm!
Mỗi người trên thế gian đều có trách nhiệm của mình, mỗi người đều đang nỗ lực
Diệp Quan hắn khó khăn, nhưng có nhiều người còn khó khăn hơn hắn
Lúc này, Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Kỳ thật, ta đã từng nghĩ đến nằm ngửa, làm kẻ dựa hơi ba đời
Từ Thụ nhìn Diệp Quan, có chút hiếu kỳ:
- Vậy ngươi vì sao không làm?
Diệp Quan lắc đầu:
- Thỉnh thoảng nằm ngửa cũng không sao, nhưng một mực nằm ngửa, vậy cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa? Còn nữa, ta hi vọng có một ngày ta càng thêm cường đại so với Từ Kính, khi đó, ta sẽ đến bảo hộ nàng, gánh vác một ít chuyện cho nàng
Từ Thụ nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi thích Từ Kính lắm sao?
Diệp Quan gật đầu
- Ồ!
Từ Thụ hơi hơi cúi đầu, không nói thêm gì nữa
Diệp Quan đột nhiên quay đầu nhìn Từ Thụ trước mặt, chân thành nói:
- Từ Thụ cô nương, ta cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho ngươi vui vẻ, ta chỉ muốn gặp Bát Oản một lần, ngươi có thể cho ta gặp nàng một chút không?
Từ Thụ nhìn Diệp Quan, không nói lời nào
Diệp Quan chân thành nói:
- Làm ơn!
Từ Thụ sau khi yên lặng một lúc lâu, nở nụ cười xinh đẹp:
- Ngươi rất muốn gặp Bát Oản sao?
Diệp Quan gật đầu
Từ Thụ nói:
- Như vậy ngươi hãy nấu cho ta một bữa cơm!
Diệp Quan sửng sốt
Từ Thụ nhìn Diệp Quan, cười nói:
- Không được sao?
Diệp Quan nói:
- Được!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía bầy dê xa xa
Một lát sau, Diệp Quan đã bắt đầu nướng thịt dê, không bao lâu, một con dê liền đã bị hắn nướng vàng óng, mùi thịt thoang thoảng
Mặc dù làm người tu luyện, không cần ăn cơm, thế nhưng, ngươi cũng có thể lựa chọn ăn, tùy thuộc vào từng cá nhân
Diệp Quan rắc một ít gia vị, sau đó xé một cái đùi dê đưa cho Từ Thụ, Từ Thụ nhìn hắn một cái, sau đó tiếp nhận đùi dê liền bắt đầu gặm
Nàng ăn rất nhanh, giống như đã đói bụng thật lâu
Diệp Quan nhìn Từ Thụ trước mắt, trên mặt nổi lên một nụ cười, vào giờ khắc này, hắn phảng phất như lại thấy được Bát Oản ngày xưa
Nhìn khóe miệng Bát Oản đầy dầu mỡ, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Bát Oản, cầm ống tay áo lau nhẹ cho nàng, nhẹ giọng nói:
- Ăn từ từ, không có ai cướp của ngươi!
Từ Thụ đột nhiên đặt đùi dê xuống, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Quan vô thức lui lại hai bước
Vào giờ khắc này hắn mới nhớ tới, trước mắt là Từ Thụ, mà không phải Bát Oản
Diệp Quan có chút xấu hổ
Từ Thụ đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Muốn gặp Bát Oản không?
Diệp Quan gật đầu
Từ Thụ nói:
- Nhắm mắt lại
Diệp Quan nghi hoặc
Từ Thụ bình tĩnh nói:
- Có còn muốn gặp Bát Oản hay không?
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, Diệp Quan cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định mở mắt ra thì ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm thấy rằng đôi môi của mình được bao phủ bởi một đôi mềm mại
Diệp Quan đột nhiên mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là Từ Thụ
Cưỡng hôn chính mình?
Cái quỷ gì thế?
Diệp Quan mở to hai mắt, hắn định phản kháng, nhưng vào lúc này, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp bao phủ hắn
Diệp Quan bối rối!
Ngươi vẫn còn cưỡng ép?
Hắn phản kháng một cách tượng trưng, thấy không có hiệu quả, liền dứt khoát từ bỏ
Không phản kháng được, liền hưởng thụ đi!
Môi hết sức mềm mại
Bởi vì giữa sân có một cỗ lực lượng hài hòa đáng sợ, không dám viết nhiều
Không biết qua bao lâu, Từ Thụ đột nhiên buông Diệp Quan ra, trên mặt thoáng ửng hồng, hai mắt như tơ, thật sự là đẹp không gì sánh được
Diệp Quan nhìn có chút si, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, hắn đang muốn mở miệng, lúc này, Từ Thụ đột nhiên cười nói:
- Vĩnh biệt
Nói xong, nàng quay người rời đi, thân thể trở nên mờ đi
Diệp Quan vô thức nói:
- Bát Oản đâu?
Từ Thụ quay đầu liếc nhìn hắn, trên gương mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, cười nói:
- Ngươi thực ngốc
Nói xong, cả người nàng đã biến mất không thấy gì nữa
Ở tại chỗ, Diệp Quan lộ vẻ mặt phát mộng
Cái quái gì thế?
Hắn có một loại cảm giác bị đùa bỡn!