Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 951 - Chương 951: Ngươi Không Hận Ta Sao?

Chương 951: Ngươi Không Hận Ta Sao? Chương 951: Ngươi Không Hận Ta Sao?

CHƯƠNG 951

NGƯƠI KHÔNG HẬN TA SAO?

Tô Tử giải thích nói:

- Ông nội, ta cùng với hắn…chỉ là bạn!

Tô Mục nhíu mày:

- Chỉ là bạn?

Tô Tử gật đầu:

- Đúng vậy!

- Hồ đồ!

Tô Mục có chút tức giận:

- Chỉ là bạn, người ta sẽ liều mạng cứu ngươi?

Tô Tử im lặng

Giải thích lí do?

Nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, bởi vì nàng cũng không nghĩ tới, nam nhân kia sẽ liều mạng cứu nàng, chẳng lẽ hắn thật sự ưa thích chính mình?

Nhưng lại rất không có khả năng!

Dù sao, thời gian nhận biết cũng rất ngắn!

Vừa thấy đã yêu?

Giống như cũng không quá hiện thực

Tô Tử thở dài trong lòng, có chút tâm phiền ý loạn

Tô Mục nhìn thoáng qua Tô Tử, thấp giọng thở dài:

- Nha đầu, ngươi phải chú tâm một chút! Những năm gần đây, ngươi không yêu đương, ông nội cũng không ép ngươi, thế nhưng, ông nội là người từng trải, muốn khuyên ngươi một câu, nếu như gặp được người ưa thích, ngàn vạn phải nắm lấy, chớ có đến lúc để vuột đi, muốn hối hận đã không kịp

Tô Tử khẽ lắc đầu:

- Ông nội, chúng ta vẫn là nói chuyện chính sự đi! Tra được thân phận của đối phương chưa?

Nghe vậy, trong mắt Tô Mục lập tức lóe lên một vệt sát ý lạnh lẽo:

- Ngoại trừ Lý gia, còn có ai?

Lý gia!

Vẻ mặt của Tô Tử cũng là trở nên âm trầm

Ở thành phố Bạch Vân này, Lý gia cùng với Tô gia vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, nàng không nghĩ tới, lần này, đối phương vậy mà hạ sáy thủ

Đây là muốn không nói quy tắc!

Tô Mục trầm giọng nói:

- Từ giờ trở đi, ngươi liền ở nơi này đi!

Tô Tử do dự một chút, sau đó nói:

- Ta ở bên ngoài

Tô Mục có chút không vui, Tô Tử vội vàng nói:

- Hắn…hắn bảo hộ ta!

Tô Mục cau mày

Tô Tử lại nói:

- Ông nội, nơi này giống như lồng giam, hơn nữa, ta cùng với nữ nhân kia…

Nói đến nữ nhân kia, sắc mặt nàng liền lạnh xuống trong nháy mắt

Tô Mục thấp giọng thở dài:

- Tùy ngươi vậy!

Tô Tử mỉm cười:

- Tạ ơn ông nội!

Tô Mục nói:

- Chờ khi nào thương thế của hắn bình phục, dẫn hắn tới gặp ta!

Tô Tử có chút lưỡng lự, đang muốn giải thích gì đó, Tô Mục lại nói:

- Ông nội sẽ tự mình cảm tạ hắn!

Tô Tử bất đắc dĩ:

- Vâng!

Nói xong, nàng lui ra ngoài

Tô Tử sau khi lui ra ngoài, trong góc âm u, một vị lão giả mặc trường bào màu đen chậm rãi đi ra

Lão giả nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó nói:

- Lão gia, ngài thật sự ủng hộ tiểu thư?

Tô Mục mặt không biểu tình:

- Nếu như thiếu niên kia thật sự vô cùng bình thường, ta đương nhiên sẽ không ủng hộ, từ xưa đến nay, vợ chồng nghèo hèn trăm việc bi ai, nàng không hiểu, nhưng những người già chúng ta không thể không hiểu. Dĩ nhiên, cũng không thể bạc đãi người ta, dù sao, người ta là liều mệnh cứu giúp, phần ân tình này, Tô thị chúng ta sẽ nhớ kỹ

Nói xong, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại:

- Về phần cuối cùng như thế nào, vẫn phải gặp đã rồi mới biết!

Ở bên trong căn phòng, Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt, cảm thụ được đau nhức truyền đến đến phần bụng, hắn âm thầm quyết định, chờ sau khi bình phục, phải rèn luyện thân thể cùng với tu kiếm đạo thật tốt

Hắn hiện tại, đã có thể lấy ý ngự kiếm, điều đáng tiếc duy nhất chính là, nơi này có cấm chế cường đại, một mực đè ép hắn!

Đối thủ chân chính của hắn, là người hạ cấm chế phong ấn ở nơi này!

Lúc này, Tô Tử đột nhiên đi đến, Diệp Quan mở hai mắt ra, Tô Tử vào thời khắc này, thân trên mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi, thân dưới là váy rộng màu đen, tóc dài xõa vai, so với tính cách lãnh diễm lúc trước, nàng bây giờ nhiều thêm một chút dịu dàng

Tô Tử đi đến bên giường Diệp Quan ngồi xuống, nàng gọt một trái táo đưa cho Diệp Quan:

- Khá hơn chút nào không?

Diệp Quan tiếp nhận quả táo, đang muốn ăn, nhưng liên lụy đến vết thương trước ngực, lông mày lập tức nhíu lại

Tô Tử vội vàng nói:

- Để ta!

Nói xong, nàng đưa quả táo tới bên miệng Diệp Quan, Diệp Quan cắn một cái, sau đó nói:

- Tô Tử cô nương, những người hại ngươi kia, ngươi đã biết là ai chưa?

Tô Tử gật đầu:

- Ông nội đã tra được, ông ấy sẽ xử lý

Diệp Quan khẽ gật đầu, không nói gì nữa

Tô Tử đột nhiên nói:

- Ta trước đó hỏi Uyển Du, nàng nói ngươi là đi Vô Biên Hội Sở tìm người? Ngươi là muốn tìm ai? Ta hẳn là có thể giúp ngươi!

Diệp Quan vội vàng nói:

- Vô Biên Chủ!

Vô Biên Chủ!

Tô Tử khẽ gật đầu:

- Được rồi, ta nhớ rồi. Đợi chút nữa, ta sẽ cho người đi hỏi thăm một chút, xem thử Vô Biên Hội Sở có vị Vô Biên Chủ này hay không

Diệp Quan cười nói:

- Đa tạ

Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nói:

- Ngươi không hận ta sao?

Diệp Quan có chút không hiểu:

- Ta hận ngươi làm cái gì?

Tô Tử hơi hơi cúi đầu:

- Ngươi muốn đi Vô Biên Hội Sở tìm người, mà ta lại hiểu lầm ngươi…còn đuổi ngươi đi…

Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:

- Việc này không trách ngươi, là vấn đề của chính ta, không có nói rõ ràng sự tình

Tô Tử nhìn về phía Diệp Quan, nói khẽ:

- Thật sự không tức giận?

Diệp Quan lắc đầu:

- Thật sự không tức giận, hơn nữa, ngươi đã giúp ta rất nhiều, mời ta ăn cơm, còn mua quần áo cho ta, ta rất cảm tạ ngươi

Bình Luận (0)
Comment