CHƯƠNG 966
TƯ TƯỞNG KHÔNG THUẦN KHIẾT
Mà lúc này, Diệp Quan đột nhiên kéo chăn mền qua, đắp lại cho nàng:
- Nghỉ ngơi thật tốt!
Nói xong, hắn quay người đi ra bên ngoài
Tô Tử sửng sốt, nàng vội vàng nói:
- Ngươi…không phải là ý kia sao!
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Tô Tử:
- Ý gì?
Mặt Tô Tử thoáng cái liền đỏ lên, sau đó kéo chăn mền trùm kín mặt:
- Nhanh đi đi!
Diệp Quan mỉm cười, hắn rời khỏi gian phòng Tô Tử, mà vừa rời khỏi gian phòng Tô Tử, chính là gặp được Mộc Uyển Du
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quan:
- Ngươi…không ngủ cùng với nàng sao?
Diệp Quan gõ đầu Mộc Uyển Du một cái:
- Tư tưởng không thuần khiết
Mộc Uyển Du trừng mắt nhìn, vẫn rất là hiếu kỳ:
- Vì sao không?
Diệp Quan lắc đầu:
- Vào lúc chưa có chuẩn bị kỹ càng muốn chăm sóc một vị cô nương cả một đời, cũng không cần cởi quần áo của nàng
Đối với hắn mà nói, ngủ chung là sự tình cả đời, nhưng hắn cùng với Tô Tử hiện tại còn căn bản không tính là tình yêu, nếu như tùy tiện nhìn thấy nữ nhân liền ngủ, như vậy chẳng phải là ngựa giống? Còn nữa, Tô Tử tối nay là uống say. Có lẽ, chính nàng cũng không biết nàng đang làm cái gì
Hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Ở tại chỗ, Mộc Uyển Du yên lặng
Trong phòng, Tô Tử hơi hơi cúi đầu, cũng yên lặng không nói
Diệp Quan nói:
- Nàng uống say, ngươi ngủ với nàng đi
Nói xong, hắn đi đến một bên, cầm túi của Tô Tử, cầm ba bản hợp đồng ra, sau đó đi ra bên ngoài
Ở tại chỗ, Mộc Uyển Du nhìn thoáng qua Diệp Quan rời đi, sau đó đi vào phòng, vào lúc thấy Mộc Uyển Du đi tới, mặt Tô Tử vốn không quá đỏ càng thêm đỏ, nàng chôn đầu ở trong chăn, xấu hổ không thôi
Hiểu lầm!
Chính mình vậy mà hiểu lầm!
Quá xấu hổ!
Nam nhân này, thế mà không làm điều đó, quá khinh người! À không đúng, là quá xấu hổ
Sau khi rời khỏi căn hộ, Diệp Quan đi đến dưới lầu, hắn lên xe chuyên dùng của Tô Tử, sau đó nói:
- Hỏi một chút vị Cố tiểu thư kia ở nơi nào!
Lái xe vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, chờ một lát
Nói xong, y gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, y quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp tiên sinh, các nàng đi Tỉnh Y
Tỉnh Y!
Bệnh viện tốt nhất thành phố Bạch Vân!
Diệp Quan gật đầu:
- Đi Tỉnh Y!
Lái xe không có hỏi nhiều cái gì, trực tiếp nổ máy xe, trước khi đến, y liền đã được đến mệnh lệnh, phải tôn trọng Diệp Quan, tăng thêm trong khoảng thời gian này thấy quan hệ thân mật giữa Diệp Quan cùng với Tô Tử, y đương nhiên sẽ không ngu đến mức không nghe lời
Rất nhanh, xe tan biến ở trong màn đêm
Không bao lâu, lái xe chở Diệp Quan đi đến Tỉnh Y
Diệp Quan nhìn về phía lái xe:
- Vị huynh đệ này, ngươi giúp ta tra một chút hai vị nữ nhân kia ở nơi nào
Lái xe do dự một chút, sau đó nói:
- Diệp tiên sinh, chờ một chút
Nói xong, y lấy điện thoại ra bấm, một lát sau, y đặt điện thoại di động xuống, sau đó nói:
- Diệp tiên sinh, đi theo ta!
Nói xong, y mang theo Diệp Quan xuống xe, sau khi tiến vào bệnh viện, lái xe mang theo Diệp Quan đi thẳng tới trước một gian phòng bệnh xa hoa
Mà ở trước phòng bệnh, có tầm mười vị bảo tiêu đứng đấy!
Lái xe vội vàng đi tới, thấp giọng nói vài câu đối với bảo tiêu cầm đầu, bảo tiêu cầm đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó quay người đi vào
Sau một lúc lâu, bảo tiêu kia đi ra, sau đó nhìn về phía Diệp Quan:
- Mời
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó đi về phía phòng bệnh, thế nhưng lúc vào cửa, bảo tiêu đột nhiên ngăn Diệp Quan lại:
- Không thể mang hung khí!
Diệp Quan lắc tay phải một cái, một số chiếc đũa rơi xuống từ trong tay áo hắn
Bảo tiêu nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra
Diệp Quan đi vào, trong phòng bệnh cũng chỉ có vị Cố Vân Mạn kia cùng với nữ tử tóc đỏ, nữ tử tóc đỏ nằm ở trên giường, đã chìm vào giấc ngủ
Nhìn thấy Diệp Quan, Cố Vân Mạn mặt không biểu tình:
- Diệp tiên sinh là muốn tới giết người diệt khẩu sao?
Diệp Quan đi đến một bên, hắn nhìn thoáng qua mấy vị bảo tiêu sau lưng kia, sau đó nói:
- Cố cô nương, để bọn hắn ra ngoài đi! Ta nếu như muốn động thủ, bọn hắn không bảo vệ được ngươi
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của mấy vị bảo tiêu kia lập tức lạnh xuống
Mà lúc này, Cố Vân Mạn đột nhiên nói:
- Các ngươi ra ngoài!
Mấy vị bảo tiêu kia do dự một chút, sau đó lui ra ngoài
Cố Vân Mạn nhìn thoáng qua hợp đồng trong tay Diệp Quan, sau đó nói:
- Diệp tiên sinh là muốn tới ép buộc ta ký phần hợp đồng này sao?
Diệp Quan nhìn về phía Cố Vân Mạn:
- Cố cô nương, ngươi tới đây một chút!
Cố Vân Mạn cau lông mày lại, nhưng vẫn là đi tới, Diệp Quan chỉ một gốc đại thụ cách vài chục trượng ngoài cửa sổ:
- Cố cô nương, trông thấy gốc cây kia không?
Cố Vân Mạn không hiểu, mà đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên rút ra một sợi tóc của chính mình, mở lòng bàn tay ra, thôi động ý niệm