CHƯƠNG 967
NHƯNG TA CŨNG THÍCH NGƯƠI!
Xùy!
Trong nháy mắt, vài chục trượng bên ngoài, gốc cổ thụ kia trực tiếp bị một phân thành hai, chậm rãi ngã xuống
Cổ thụ: "…"
Nhìn thấy một màn này, Cố Vân Mạn bỗng nhiên co rụt đồng tử lại:
- Ngươi…
Diệp Quan nhìn Cố Vân Mạn:
- Cố cô nương, ngươi là một người cơ trí, ta tin tưởng, ngươi hẳn là sẽ không để Cố gia đến báo thù ta, đúng không?
Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quan, trong lòng chấn kinh:
- Ngươi là Cổ Võ Giả, hay là Tu Tiên Giả?
Diệp Quan hỏi:
- Cái nào lợi hại hơn?
Cố Vân Mạn trầm giọng nói:
- Tự nhiên là Tu Tiên Giả!
Diệp Quan gật đầu:
- Như vậy chính là Tu Tiên Giả
Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quan, trong lòng vô cùng chấn động, địa cầu bây giờ, linh khí mỏng manh, chớ nói Tu Tiên Giả, coi như là Cổ Võ Giả, cũng đều là cực ít
Cũng chỉ có ra ngoài địa cầu, đến Ngân Hà Tông mới có thể tu luyện
Mà có thể đi Ngân Hà Tông, đều không phải người bình thường, hoặc là có thân thế bối cảnh mạnh mẽ, hoặc là thiên phú cực kỳ yêu nghiệt
Chẳng lẽ vị trước mắt này đến từ Ngân Hà Tông?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Cố Vân Mạn trở nên ngưng trọng
Diệp Quan nhìn Cố Vân Mạn, không nói gì, linh khí hắn chứa đựng hiện tại, chỉ có thể phát ba đạo kiếm khí, vừa rồi phát một đạo, hắn vẫn còn có chút đau lòng
Cố Vân Mạn nhìn về phía hợp đồng trong tay Diệp Quan, đúng lúc này, Diệp Quan lại nói:
- Cố cô nương, dạng này thì như thế nào, ngươi ký phần hợp đồng này, ta thiếu ngươi một phần nhân tình, dĩ nhiên, ngươi không ký, cũng không sao cả
Cố Vân Mạn nhìn về phía Diệp Quan:
- Không ký cũng không sao cả?
Diệp Quan gật đầu:
- Mua bán tự do, ta sẽ không bắt buộc người khác!
Cố Vân Mạn nói thẳng:
- Ta không ký!
Diệp Quan khẽ gật đầu, không chút do dự, quay người rời đi
Cố Vân Mạn hơi sững sờ, mà ngay vào lúc Diệp Quan muốn ra khỏi phòng, Cố Vân Mạn đột nhiên nói:
- Diệp tiên sinh chờ chút!
Diệp Quan quay người nhìn về phía Cố Vân Mạn, Cố Vân Mạn đi đến trước mặt Diệp Quan, nàng cầm ba bản hợp đồng, dùng tốc độ cao ký xuống tên của mình, sau đó đưa cho Diệp Quan:
- Diệp công tử, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình
Diệp Quan gật đầu:
- Được!
Nói xong, hắn cầm hợp đồng, liền muốn rời đi
Cố Vân Mạn đột nhiên nói:
- Diệp công tử, mạo muội hỏi một chút, ngươi là người Ngân Hà Tông sao?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ngân Hà Tông là của ta!
Nói xong, hắn quay người tan biến tại cách đó không xa
Ở tại chỗ, Cố Vân Mạn ngẩn người, sau đó lắc đầu:
- Người trẻ tuổi, đều thích khoác lác!
Diệp Quan sau khi trở lại căn hộ, phát hiện ra Mộc Uyển Du đang nằm ở trên ghế sa lon của hắn, đã ngủ
Diệp Quan chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Uyển Du, hắn khẽ ôm lấy Mộc Uyển Du, sau đó đưa đến phòng nàng, vừa đặt vào trên giường, Mộc Uyển Du đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm hắn
Diệp Quan trừng mắt nhìn:
- Không ngủ à!
Mộc Uyển Du lắc đầu
Diệp Quan cười cười, sau đó nói:
- Đang chờ ta?
Mộc Uyển Du gật đầu
Diệp Quan ngồi ở mép giường, sau đó nói:
- Muốn hỏi cái gì?
Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi không phải người bình thường, đúng không?
Diệp Quan gật đầu
Mộc Uyển Du hỏi:
- Ngươi thật sự là vương vũ trụ nào đó?
Diệp Quan gật đầu một lần nữa
Mộc Uyển Du trực tiếp ngồi dậy, nàng nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Bên ngoài Hệ Ngân Hà, còn có vũ trụ khác?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Có, hơn nữa còn có rất nhiều
Mộc Uyển Du lại hỏi:
- Có thần không?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Rất nhiều người tự xưng thần
Mộc Uyển Du tiếp tục hỏi:
- Ngươi thì sao? Ngươi lợi hại cỡ nào?
Diệp Quan cười nói:
- Một kiếm của ta có thể chém nát Hệ Ngân Hà!
Mộc Uyển Du hơi sững sờ, sau đó trừng mắt liếc hắn một cái:
- Khoác lác!
Diệp Quan cười ha ha một tiếng
Mộc Uyển Du đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình:
- Chiếc nhẫn này…thật sự là vật trân quý nhất của ngươi?
Diệp Quan gật đầu:
- Tại Hệ Ngân Hà, đúng là vật trân quý nhất của ta
Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi vì sao đưa cho ta?
Diệp Quan cười nói:
- Ưa thích liền đưa, nào có nhiều vì cái gì như vậy!
Mặt Mộc Uyển Du liền đỏ lên trong nháy mắt:
- Ngươi không là ưa thích Tô Tử sao?
Nhìn Mộc Uyển Du mặt đỏ rực, Diệp Quan cười cười, không nhịn được đùa nói:
- Nhưng ta cũng thích ngươi!
Mộc Uyển Du hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Ngươi tại sao có thể đồng thời ưa thích hai người!
Diệp Quan khổ não nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Lúc ta đi cùng với ngươi, luôn nhớ nàng
Mộc Uyển Du có chút tức giận:
- Ngươi tại sao có thể nhớ nàng lúc đi với ta? Ngươi…
Diệp Quan nói:
- Ta vào lúc ở với nàng, đều là nghĩ đến ngươi, chuyện này làm sao xử lý?