CHƯƠNG 979
PHÁ RỒI LẠI LẬP
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, lúc này, thư ký Tiểu Tuyết đột nhiên bước nhanh tới, nàng đi đến trước mặt Tô Tử:
- Tiểu thư, điện thoại của lão gia
Nói xong, nàng đưa điện thoại trong tay cho Tô Tử
Tô Tử cầm điện thoại di động lên, trong điện thoại truyền đến thanh âm của Tô Mục
Sau một lúc lâu, Tô Tử cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Diệp Quan:
- Hai ngày nữa sẽ đi Yến Kinh, trong tập đoàn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên, ta phải trở về, ngươi trở về với ta chứ?
Diệp Quan cười nói:
- Ta liền không đi Tô gia các ngươi
Hắn cảm thấy khó xử khi đến nhà người khác
Tô Tử lại nói:
- Như vậy trở lại chung cư Tử Quận?
Diệp Quan lắc đầu, hắn nhìn về phía Tiểu Tuyết:
- Tiểu Tuyết cô nương trước đó nói tìm một căn hộ cho ta, để cho nàng xử lý giúp ta đi!
Tô Tử do dự một chút, sau đó gật đầu:
- Cũng tốt!
Nói xong, nàng liền quay người rời đi
Mà lúc này, Diệp Quan đột nhiên nói:
- Chờ một chút!
Tô Tử nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan cầm dao cạo râu, cười nói:
- Cám ơn lễ vật của ngươi!
Tô Tử ra vẻ không vui:
- Xa lạ!
Diệp Quan cười nói:
- Lần sau không nói
Tô Tử nở nụ cười xinh đẹp
Sau khi Tô Tử rời đi, Diệp Quan đi theo Tiểu Tuyết rời đi
Tại chung cư Tử Quận, trong căn hộ
Mộc Uyển Du sau khi trở về, liền một mực ngồi ở trên ghế sa lon đại sảnh
Diệp Quan sau khi rời đi, tiệc tối hôm nay nàng cũng không có tham gia, từ xế chiều một mực chờ đến hiện tại, Diệp Quan vẫn không có trở về
Đến đêm, Diệp Quan vẫn không có trở về
Cuối cùng, trên mặt Mộc Uyển Du, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống, nàng nhìn chiếc nhẫn trong tay, như mất hồn
Nàng biết, có vài người, bỏ qua chính là bỏ lỡ
Ở dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tuyết, Diệp Quan định cư tại một khách sạn
Trong phòng, Diệp Quan ngồi xếp bằng bên giường, hai tay đặt trên đầu gối, vận chuyển Vũ Trụ Quan Huyền Pháp
Hấp thu linh khí!
Nơi này rất ít linh khí, nếu như không có Vũ Trụ Quan Huyền Pháp, hắn e là một chút linh khí cũng đều không thu được
Mà hắn phát hiện ra, lực lượng nguyên bản là không thể dùng, thế nhưng, hấp thu linh khí mới lại là có thể dùng!
Nói thực ra, chuyện này có chút không bình thường
Hắn hiện tại cảm thấy, đây có thể là sự tình cha già làm
Chẳng lẽ cha già là muốn cho chính mình phá rồi lại lập?
Phá rồi lại lập!
Nghĩ đến đây, Diệp Quan quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ở chỗ chân trời ngoài cửa sổ, nơi đó treo một vầng trăng sáng
Phàm!
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước kia, phương thức tu luyện của hắn là tĩnh toạ, chiến đấu, ngoài ra, không còn phương thức tu luyện nào khác
Mà bây giờ, hắn cảm thấy sinh sống kỳ thật cũng là một loại phương thức tu luyện
Mình trước kia, tiết tấu quá nhanh
Mà bây giờ, sau khi thả chậm lại, hắn phát hiện ra, lòng của mình càng thêm bình tĩnh
Hiện tại
Hắn thích ăn sáng
Hắn ưa thích dạo phố!
Hắn ưa thích…tiền!
Hệ Ngân Hà, rất tốt!
Trên mặt Diệp Quan nổi lên một vệt nụ cười, lúc này, từng đạo kiếm ý tràn ra ngoài từ trong cơ thể hắn, sau đó xuyên qua cửa sổ, lướt tới trên trời cao
Nhưng rất nhanh, một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp trấn áp kiếm ý của hắn!
Tu vi kiếm đạo của Diệp Quan bị phong ấn một lần nữa!
Diệp Quan cũng không tức giận, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi tận cùng bầu trời, cười nói:
- Điêu mao, ta xem ngươi có thể phong ấn ta đến khi nào!
Oanh!
Đột nhiên, một cỗ lực lượng trực tiếp đặt ở trên người Diệp Quan, Diệp Quan nằm rạp trên mặt đất trong nháy mắt, cũng không nhúc nhích
- Mẹ nó!
Diệp Quan nói câu cuối cùng sau khi hôn mê
Tại Tô phủ
Trong đại sảnh, Tô Tử cùng với Tô Mục ngồi đối diện nhau
Tô Mục nhìn Tô Tử, trầm trọng nói:
- Lý Minh Bác đã chết!
Tô Tử gật đầu, ngữ khí bình tĩnh:
- Ta biết!
Tô Mục hỏi:
- Hắn giết?
Tô Tử gật đầu một lần nữa
Tô Mục yên lặng không nói
Tô Tử nhìn về phía Tô Mục:
- Ông nội là đang lo lắng?
Tô Mục lộ ra ánh mắt phức tạp:
- Ta là lo lắng cho ngươi!
Tô Tử không hiểu
Tô Mục thấp giọng thở dài:
- Nha đầu, hắn không phải người bình thường
Tô Tử khẽ gật đầu:
- Ta biết
Tô Mục nhìn về phía Tô Tử:
- Hắn có thể là Cổ Võ Giả, thậm chí là Tu Tiên Giả trong truyền thuyết…
Tô Tử im lặng không nói, nhưng chậm rãi nắm chặt hai tay lại
Tô Mục còn muốn nói điều gì, Tô Tử lại cười nói:
- Ông nội, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy
Tô Mục sau khi yên lặng một lúc lâu, thấp giọng thở dài:
- Thôi được, hắn phải không là người xấu, cũng không có ý xấu, đối đãi với ngươi cũng chân thành, loại người này, có thể kết giao với hắn, là phúc vận của Tô gia chúng ta
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Tô Tử, trong lòng thở dài, ông ta đã trải qua rất nhiều, suy tính sự tình nhiều hơn một chút. Ông ta tự nhiên biết, cháu gái của mình cùng với Diệp Quan không phải người cùng một thế giới, mà loại người giống như Diệp Quan, nếu như có một chút ý đồ xấu hoặc là ý xấu, vậy thì đối với hai người bình thường bọn họ mà nói, chính là tai hoạ ngập đầu