Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 980 - Chương 980: Quý Khách

Chương 980: Quý Khách Chương 980: Quý Khách

CHƯƠNG 980

QUÝ KHÁCH

Tô Tử mỉm cười:

- Ông nội, hắn là một người rất hiền lành, hơn nữa, hắn chưa bao giờ cho ta cảm giác cao cao tại thượng, đối với ta, cũng không có nửa điểm ý xấu…

Nói đến đây, nàng lại nghĩ tới tình cảnh nàng cố ý uống say ngày đó

Lúc kia, nàng vốn cho rằng hắn sẽ làm như vậy, mà nàng cũng đã chuẩn bị xong

Thế nhưng, hắn cũng không có!

Vào lúc chưa có chuẩn bị kỹ càng tương lai cho một nữ hài tử, cũng không cần cởi quần áo nàng!

Đây là hắn nói

Nàng vốn hết sức thích hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, càng thích

Nghe được Tô Tử, Tô Mục mỉm cười:

- Ngược lại, sự tình đồng lứa nhỏ tuổi của các ngươi, tự các ngươi xử lý, ông nội không quan tâm

Tô Tử gật đầu:

- Vâng!

Tô Mục nghiêm mặt nói:

- Vào sinh nhật ngày kia của ngươi, có một vị quý khách tới!

Tô Tử có chút hiếu kỳ:

- Quý khách?

Tô Mục gật đầu:

- Đúng vậy, đại tiểu thư Hiên Viên tộc Hiên Viên Lăng đến từ Yến Kinh, ta vốn ôm thử một chút thái độ phát cho nàng một tấm thiệp mời, ngay từ đầu nàng cũng không có đáp lại ta, nhưng ngay hôm nay, nàng đột nhiên đáp lại chúng ta, sẽ đến đúng giờ!

Hiên Viên tộc!

Tô Tử lộ vẻ mặt nghiêm túc, đây chính là một trong bốn đại siêu cấp gia tộc Yến Kinh, đối phương chịu đến, như vậy không thể nghi ngờ là cho Tô gia mặt mũi to lớn

Tô Tử nói:

- Nàng lúc ấy không có đáp ứng, nhưng hôm nay đột nhiên đáp ứng, xem ra là có nguyên nhân gì!

Tô Mục khẽ gật đầu:

- Xác thực, chẳng qua, chúng ta cũng không biết. Bất kể như thế nào, nàng nếu chịu đến, đó chính là cho Tô gia chúng ta mặt mũi, đến lúc đó chiêu đãi nồng hậu là được

Tô Tử gật đầu:

- Tự nhiên!

Tô Mục do dự một chút, sau đó nói:

- Ngày kia, Vương gia cũng tới

Tô Tử bình tĩnh nói:

- Ồ!

Tô Mục cười khổ, không nói thêm gì

Ông cháu nói chuyện với nhau một lát sau, Tô Tử rời đi phòng khách, sau khi trở lại phòng, nàng nằm ở trên giường, lật qua lật lại ngủ không được, cuối cùng, nàng lấy điện thoại di động ra gửi cho Diệp Quan một tin nhắn: Đã ngủ chưa?

Không có trả lời!

Tô Tử ôm điện thoại di động, lẳng lặng chờ đợi

Sau mười phút, vẫn không có đáp lại

Tô Tử ôm điện thoại di động, tiếp tục chờ

Nửa canh giờ sau, vẫn là không có đáp lại

Tô Tử do dự một chút, bấm gọi Diệp Quan, nhưng mà, vẫn không có người nhận

Tô Tử lập tức có chút khẩn trương, lúc này đứng dậy:

- Tiểu Tuyết, đi khách sạn!

..,

Cửa phòng Diệp Quan đột nhiên bị mở ra, Tô Tử chạy vào, vào lúc thấy Diệp Quan nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sắc mặt nàng đại biến, vội vàng vọt tới bên cạnh Diệp Quan, sau đó ôm Diệp Quan, run giọng nói:

- Ngươi….ngươi sao thế?

Nói xong, nàng liền muốn gọi điện thoại cho bệnh viện, mà lúc này, Diệp Quan chậm rãi mở hai mắt ra, yếu ớt nói:

- Không có….không có việc gì….

Nhìn thấy Diệp Quan thức tỉnh, Tô Tử lập tức thở dài một hơi, nàng vội vàng nói:

- Ngươi, ngươi sao vậy?

Diệp Quan cười khổ:

- Bị người đánh!

Tô Tử sửng sốt:

- Bị người đánh?

Diệp Quan gật đầu:

- Đúng thế

Tô Tử liền vội hỏi:

- Là ai?

Diệp Quan cười khổ:

- Ta cũng không xác định được

Kỳ thật, câu điêu mao của hắn lúc trước, là cố ý nói ra, chính là muốn thăm dò thân phận của đối phương, hiện tại xem ra, hắn đã đoán trúng tám chín phần mười

Có thể là cha già!

Xem ra, lần sau nói chuyện phải chú ý một chút

Tô Tử có chút tức giận:

- Là ai ra tay nặng như vậy? Thật sự là không có….

Diệp Quan liền vội vàng kéo tay Tô Tử:

- Không, là lỗi của ta…

Bị Diệp Quan kéo, mặt Tô Tử lập tức hơi đỏ lên, thấp giọng nói:

- Ta đưa ngươi đi bệnh viện!

Diệp Quan lắc đầu:

- Không cần, ta nghỉ ngơi một chút liền tốt

Tô Tử khẽ gật đầu:

- Ta ở với ngươi!

Diệp Quan gật đầu:

- Được!

Nói xong, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, dưỡng thần

Tô Tử thì cứ như vậy ôm Diệp Quan

Bởi vì duyên cớ bị trấn áp lúc trước, quần áo trước ngực Diệp Quan đã rộng mở, lộ ra một vết sẹo

Nhìn vết sẹo kia, Tô Tử lập tức ngây người

Đó chính là vết sẹo Diệp Quan vì đỡ đạn cho nàng lưu lại lúc trước!

Tô Tử khẽ vuốt vuốt vết sẹo kia, run giọng nói:

- Lúc ấy khẳng định rất đau đúng không?

Diệp Quan chậm rãi mở hai mắt ra, mà lúc này, nước mắt trong mắt Tô Tử chậm rãi nhỏ xuống

Diệp Quan mỉm cười:

- So sánh với trước kia, đây không đáng gì

Tô Tử nhìn về phía Diệp Quan:

- Trước kia nếm qua rất nhiều đau khổ?

Diệp Quan cười nói:

- Bùng cháy thân thể, bùng cháy linh hồn, chuyện thường ngày!

Tô Tử nghe không hiểu nhiều, nhưng nàng có thể nghe ra, hắn trong quá khứ, khẳng định đã nếm qua rất nhiều đau khổ

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi ôm Diệp Quan chặt hơn một chút

Diệp Quan quay đầu nhìn về cửa sổ phía ngoài, nơi chân trời, trăng sáng tỏ

Yến Kinh!

Bình Luận (0)
Comment