Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 294

“Sư phụ, đệ tử thấy thương thế của Tiểu thư Phương Nhụy không hề đơn giản. Vết thương kia rõ ràng là vết đao 

Hơn nữa, vị Phương Đào kia có tu vi thâm hậu, đã đạt đến hậu thiên nội cảnh Tiểu Thành. Có thể đả thương bọn họ, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.”

Sau một thoáng yên lặng, Lục Thanh nói.

Dị năng của hắn có thể nhìn thấu tin tức của vạn vật trong thiên địa.

Nhưng tin tức hắn thu được không phải vô hạn, hơn nữa còn có tính ngẫu nhiên nhất định.

Giống như lần này, hắn hoàn toàn không nhìn ra nguyên nhân thương thế của Phương Nhuỵ từ trên người Phương Đào và những người kia.

“Bất kể là ai, làm thầy thuốc thì từ trước đến giờ chúng ta chỉ chú trọng chữa bệnh cứu người. Những ân oán tranh chấp kia, có thể không nhúng tay thì tốt nhất đừng nhúng tay,” Trần lão y nói.

“Đệ tử hiểu,” Lục Thanh gật đầu.

Hắn cảm nhận được luồng khí tức đặc biệt bao phủ chung quanh, không khỏi tán thưởng: “Sư phụ, tiên thiên lĩnh vực của người thật sự thần kỳ. Không biết bao giờ đệ tử mới có thể đạt đến cảnh giới đó.”

“Đừng có tâng bốc nữa. Tư chất của con cao hơn ta nhiều. Linh khí phục hồi sắp tới, chỉ e chẳng bao lâu nữa con sẽ đuổi kịp cảnh giới của ta,” Trần lão y cười mắng nhẹ.

Thiên phú tu hành của Lục Thanh, ông hiểu rất rõ.

Thậm chí ông bắt đầu hoài nghi, Lục Thanh mãi không bước vào Tiên Thiên không phải vì không đột phá nổi, mà là cố ý không đột phá.

Bằng không, từ một kẻ chân trần nhập môn mà chỉ trong mấy tháng đã bước vào hậu thiên nội Cảnh, nào có đạo lý tu mãi hai năm vẫn không tiến thêm nửa bước?

Bất quá, Trần lão y biết Lục Thanh luôn có tính toán riêng trong việc tu hành, nên ông cũng không hỏi nhiều.

Hai thầy trò trò chuyện thêm một lúc rồi lần lượt đi nghỉ.

Tiểu Nhan ôm Tiểu Ly đã ngủ từ lâu, Ngụy Tử An cũng đã ngủ.

Mã Cố chịu trách nhiệm canh đêm, nửa đêm sẽ đến lượt Lục Thanh đổi gác.

Ra ngoài hành tẩu, cẩn trọng luôn là điều cần thiết.

Trong lúc Lục Thanh và những người khác nằm xuống nghỉ ngơi, Phương Đào và đệ tử của mình trong đại điện cũng thì thầm trao đổi.

“Sư phụ, giờ chúng ta bị mưa lớn giam chân tại đây, sư muội lại hôn mê không tỉnh, nếu người của Lưu Vân Tông đuổi tới thì phải làm sao?”

Tên đệ tử được gọi là Đại Thạch thì thào.

“Có lẽ không đâu,” Phương Đào suy nghĩ một lát rồi nói. “Đường chúng ta chạy trốn rất hẻo lánh, mà trận mưa lớn này đã xóa hết dấu vết. Lưu Vân Tông muốn tìm ra chúng ta, không dễ.”

“Lưu Vân Tông thật sự quá đáng. Trang viên chúng ta mỗi năm cống nạp nhiều bạc như vậy, vậy mà nói trở mặt là trở mặt. Tên Thiếu tông chủ kia còn muốn bắt sư muội làm thiếp! Sư phụ, sao lúc đó người không để con chặt hắn luôn!”

Đại Thạch tức tối.

“Nếu giết tên Thiếu tông chủ kia, chúng ta sẽ chết chắc, không còn đường sống,” Phương Đào thở dài. “Lưu Vân Tông cậy có Tiên Thiên lão tổ, lại thêm tên thiếu tông chủ đó là tiêủ tôn duy nhất của lão tổ. Nếu hắn chết, với tính tình Lưu Vân Tông, thiên hạ rộng lớn này cũng không có chỗ chứa chúng ta.”

“Nhưng bây giờ, chúng ta không giết hắn mà vẫn bị truy sát. Vậy có khác gì đâu, sư phụ?” Đại Thạch nghi ngờ.

“Không có huyết thù thì vẫn còn đường hòa giải. Ta có chút giao tình cũ với một vị trưởng lão Quy Nguyên Tông ở Thanh Châu. Chỉ cần đến được Thanh Châu, chúng ta có thể nhờ Quy Nguyên Tông đứng ra hòa giải. Hy vọng còn chưa tuyệt.”

Đại Thạch im lặng.

Hắn nhớ lại gương mặt tên Thiếu tông chủ hôm đó, thầm nghĩ sư phụ quá lạc quan.

Với tính cách báo thù của tên đó, chịu nhục như vậy, liệu có chịu hòa giải hay không?

Trong lòng hắn, thà hôm đó giết quách tên hỗn trướng ấy, dù cuối cùng có chết, cũng kéo được một tên đệm lưng.

Nhớ lại cảnh gia đinh, người hầu trong trang viên bị người của Lưu Vân Tông giết sạch, Đại Thạch lại tức muốn nổ tung.

Nếu hắn đủ mạnh, hắn sớm muốn một mình xông vào Lưu Vân Tông báo thù!

Nhưng đây là quyết định của sư phụ, hắn dù không cam lòng cũng chỉ có thể nghe theo.

“Dù thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là ta hy vọng,” Phương Đào nói tiếp. “Nếu chưa đến được Thanh Châu mà bị đuổi kịp, vậy chỉ còn cách liều mạng.

Đại Thạch, nếu người của Lưu Vân Tông tới đạo quán trong hai ngày tới, nhớ tránh xa Trần lão y và những người kia. Họ đã giúp chúng ta, tuyệt đối không thể lấy oán báo ơn.”

“Tất nhiên rồi, sư phụ. Nhưng… nếu người của Lưu Vân Tông nhất quyết muốn động tới Trần lão y và những người kia thì sao?” Đại Thạch hỏi.

Trong đầu hắn lại xuất hiện cảnh đuổi giết hôm đó – tàn nhẫn, vô lý và máu tanh.

Phương Đào khựng lại, rồi cắn răng: “Vậy thì… chúng ta liều mạng, cũng phải tranh cho Trần lão y và những người khác một con đường sống!”

Nằm một bên, Lục Thanh nhắm mắt giả ngủ, khóe môi hơi cong.

Giọng của đám Phương Đào tuy rất nhỏ, nhưng với nhĩ lực đã luyện tới mức thượng thừa của Lục Thanh, chẳng khác nào nói lớn.

Sau khi xác định bọn họ hoàn toàn không có ác ý, Lục Thanh an tâm ngủ.

Đêm trôi qua bình yên, không xảy ra chuyện lạ.

Tiểu thư Phương Nhuỵ cũng không có biến chứng gì, không làm phiền Lục Thanh và những người khác giữa đêm.

Vì Lục Thanh đổi gác nửa đêm, hắn cũng tiện dậy nấu bữa sáng trước giờ Mão. Đến khi mọi người tỉnh dậy, hương thơm đã lan khắp đạo quán.

Bình Luận (0)
Comment