Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật

Chương 385

Tiểu Ly vẫn chỉ là linh thú cấp Tiên Thiên, sức mạnh chưa đủ, nên như vậy cũng là bình thường.

Lúc này, thân thể Tiểu Ly cũng bắt đầu thu nhỏ dần, nhanh chóng trở lại kích cỡ ban đầu.

“Sao lại trở về hình dạng bình thường nhanh như vậy?” Lục Thanh hơi kinh ngạc.

Hắn còn tưởng tiểu gia hỏa này sẽ khoe khoang thêm một lát.

“Không biến nữa đâu, biến lớn thật là mệt, thế này vẫn hơn.”

Tiểu Ly nhảy lên giường, ngả người nằm xuống, lè lưỡi, chẳng buồn động đậy.

“Duy trì hình dáng to lớn tiêu hao của ngươi rất lớn sao?” Lục Thanh nhướng mày hỏi.

“Ừ, mệt lắm. Vừa rồi là kích cỡ lớn nhất ta có thể biến hiện tại, chỉ giữ được một khắc. Nếu biến nhỏ hơn thì có thể kéo dài lâu hơn.”

“Xem ra thần thông biến hóa của ngươi, sau khi cơ thể lớn lên thì thực lực tăng mạnh, nhưng tiêu hao thể lực cũng tăng gấp bội,” Lục Thanh suy luận.

Nói thẳng ra, thần thông biến hóa của Tiểu Ly rất giống những bí thuật bộc phát của võ giả, có thể bộc lộ sức mạnh lớn trong thời gian ngắn, nhưng tiêu hao năng lượng cũng cực kỳ đáng sợ.

Chỉ là, so với võ giả, thần thông của Tiểu Ly hiển nhiên thần diệu hơn nhiều.

“Đã vậy thì Tiểu Ly, bình thường không cần dùng thần thông này, và cũng không được tùy tiện tiết lộ với người khác.”

Hình dạng to lớn khi nãy của Tiểu Ly trông rất kinh khủng, ngay cả Lục Thanh cũng phải giật mình.

Thần thông biến hóa này của nó hoàn toàn có thể xem như át chủ bài.

“Ừm, ta biết rồi,” Tiểu Ly mệt mỏi đáp.

Dù sao nó cũng không thích sử dụng cái thần thông mệt chết người đó.

“Còn chuyện ngươi biết nói, cũng tạm thời đừng để lộ ra ngoài.”

“Được~” Tiểu Ly đồng ý ngay.

Dù sao, ngoại trừ Lục Thanh và Tiểu Nhan, nó cũng không muốn nói chuyện với ai khác.

Mà Tiểu Nhan hiện không nghe được nó truyền âm, nên nó phần lớn cũng chỉ nói chuyện với Lục Thanh mà thôi.

“ Lục Thanh huynh, huynh dậy chưa?”

Đúng lúc Lục Thanh định nói thêm gì đó, giọng của Mã Cố vang lên ngoài phòng.

“Ta dậy rồi, có chuyện gì vậy?”

“Không biết sao, hai con ngựa kéo xe của chúng ta hình như có chút vấn đề, sợ là huynh phải ra xem thử.”

“Ngựa gặp vấn đề?” Trong lòng Lục Thanh khẽ động, lập tức nói: “Được, ngươi về trước, ta ra ngay.”

“Tiểu Ly, ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta ra xem thế nào.”

Căn dặn xong, Lục Thanh rời phòng, đi về phía chuồng ngựa.

Vừa tới nơi, hắn thấy Mã Cố đứng ngẩn người ngoài chuồng.

“Mã huynh, xảy ra chuyện gì?”

“Lục Thanh huynh, huynh tới rồi?” Mã Cố hoàn hồn, vội nghiêng người tránh sang một bên. “Huynh tự nhìn đi. Ta cũng không biết đêm qua xảy ra chuyện gì; hai con ngựa của chúng ta, hình như… hình như thay đổi rồi.”

Lục Thanh bước lên nhìn vào trong, rồi chính hắn cũng sững sờ.

Chà chà, hai con ngựa không chỉ lớn thêm một vòng, mà bộ lông xám nhạt vốn có nay hoàn toàn biến thành trắng tuyết.

Thoạt nhìn, oai phong hơn trước đến mười phần.

Điều quan trọng nhất là trên trán mỗi con đều mọc ra một chiếc sừng trắng nhỏ, bên trên có những hoa văn kỳ dị.

“ Lục Thanh huynh, huynh thấy không? Đây thật sự là hai con ngựa của chúng ta sao?” Mã Cố hỏi, vẫn chưa dám tin mắt mình.

Hai con tuấn mã trong chuồng thấy Lục Thanh thì lập tức tiến đến, thân thiết cọ lên tay chàng.

Lục Thanh xoa đầu chúng, gật đầu: “Đúng, chính là chúng. Đêm qua xảy ra chút việc, ngươi với Tử An ngủ say nên không biết…”

hắn liền kể lại sự việc đêm qua, khiến Mã Cố vừa kinh ngạc vừa hối tiếc.

Kinh ngạc vì cảnh tượng thần dị xảy ra tối qua, hối tiếc vì mình ngủ quá sâu, bỏ lỡ một màn kỳ quan như thế.

“Ý huynh là, hai con ngựa này biến thành thế này là nhờ uống cái gọi là Nguyệt Hoa Tinh kia?” Mã Cố hỏi.

“Đúng vậy. Nhưng đây là chuyện tốt cho chúng. Nguyệt Hoa Tinh đối với vạn vật đều có lợi ích rất lớn. Có vẻ huyết mạch của chúng đã được cải biến.”

“Thảo nào,” Mã Cố giật mình, “Sáng nay ta còn tưởng hai con ngựa chạy mất.”

Sáng nay, lúc hắn tới kiểm tra, suýt nữa đã bị dọa đến ngã ngửa.

Nếu không phải ngày nào cũng đánh xe nên cực kỳ quen thuộc với hai con ngựa, hắn cũng không thể nhận ra những đặc điểm nhỏ của chúng.

Dây cương cũng là dây cương quen thuộc của hắn.

Hắn còn suýt nghĩ có kẻ ngốc nào đó dẫn nhầm ngựa của nhà khác đến đổi.

Lục Thanh bật cười, vuốt đầu hai tuấn mã đang cọ sát vào mình, đồng thời vận dụng dị năng quan sát chúng.

Một lát sau, ánh sáng dị năng màu đỏ đậm bừng lên.

[Long Huyết Mã : Tuấn mã thức tỉnh một tia huyết mạch chân long cổ xưa.]

[Đã uống Nguyệt Hoa Tinh có chứa Quy Tắc Chi Lực, huyết mạch được cải biến, thức tỉnh một tia long huyết, sức mạnh và thể lực tăng mạnh.]

[Tương truyền phần lớn sinh linh trong thiên địa đều mang một tia long huyết. Một khi thức tỉnh, sẽ được long lực gia trì.]

“Quả nhiên là huyết mạch đã biến đổi.”

Thấy thông tin hiện ra, mắt Lục Thanh ánh lên vẻ kinh ngạc.

Hắn đã đoán được hai con ngựa này thay đổi, nhưng lợi ích chúng thu được vượt quá dự đoán ban đầu.

Không ngờ chúng lại thức tỉnh long lực, biến thành Long Huyết Mã.

Đây là chuyện cực kỳ tốt.

Có hai con Long Huyết Mã gia trì, tốc độ đến Thánh Sơn sẽ nhanh hơn rất nhiều.

“Mã Cố, hai con ngựa này đã cải biến huyết mạch, sức mạnh và tốc độ tăng lớn. Lúc xuất phát, ngươi phải cẩn thận,” Lục Thanh dặn.

“Yên tâm đi Lục Thanh huynh, nhanh tới đâu ta cũng lái được,” Mã Cố tự tin đáp.

Không phải hắn khoác lác.

Mấy ngày nay ngày nào cũng đánh xe, tài nghệ điều khiển của hắn đủ để gọi là đại sư.

“Vậy ngươi làm quen chúng trước đi. Tính linh tính của chúng cũng cao hơn nhiều, điều khiển sẽ không khó.

Ta ra ngoài một lát. Chúng ta ăn sáng xong là lên đường. Tối qua ta đã bàn với sư phụ, sau khi xuất phát sẽ không dừng lại dọc đường, cố gắng nhanh chóng đến Thánh Sơn.”

“Ta hiểu rồi,” Mã Cố nghiêm túc gật đầu.

Để Mã Cố làm quen hai con Long Huyết Mã, Lục Thanh rời quán trọ, đi về phía y quán Nhân Thọ đường.

“Lục công tử, ngài đến rồi?”

Vừa đến cửa, tiểu đồng đã đứng đó chờ từ sớm, thấy Lục Thanh liền sáng mắt, chạy nhanh tới.

“Tiểu huynh đệ hôm nay dậy sớm thế?” Lục Thanh mỉm cười.

“Sư phụ bảo ta dậy sớm đợi công tử, nên trời vừa sáng ta đã dậy rồi.

Lục công tử, dược liệu ngài dặn đã chuẩn bị xong.”

“Đa tạ. Mà bệnh nhân tối qua thế nào rồi?” Lục Thanh hỏi.

“Không lâu sau khi ngài đi, Vương thúc tỉnh lại và đã về nhà tĩnh dưỡng,” tiểu đồng đáp.

“Vậy thì tốt.”

Lục Thanh yên tâm rồi theo tiểu đồng vào trong, thấy Triệu đại phu cũng đã ngồi dậy.

“Triệu đại phu, hôm nay cũng dậy sớm sao?” Lục Thanh hơi bất ngờ.

“Ta quen dậy sớm,” Triệu đại phu mỉm cười. “Lục công tử tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?”

“Cũng ổn,” Lục Thanh gật đầu. “Triệu đại phu, ta tới lấy dược liệu chuẩn bị hôm qua.”

“Dược liệu đã sẵn. Tiểu Dịch, mang dược cho Lục công tử.”

“Dạ, sư phụ,” Tiểu dịch từ sau quầy mang ra một túi lớn. “Lục công tử, đây là dược liệu ngài đặt, xin kiểm tra.”

“Không cần,” Lục Thanh nhận lấy, rồi móc túi tiền. “Tổng bao nhiêu?”

“Lục công tử khách khí rồi. Dược ngài lấy không đắt, số bạc ngài đặt hôm qua đã thừa, chúng ta còn phải trả lại ngài một lượng,” Triệu đại phu cười ôn hòa.

Ông bảo Tiểu dịch lấy ra một lượng bạc đưa cho Lục Thanh.

“Vậy ta xin nhận,” Lục Thanh không khách sáo, cất bạc vào túi. “Triệu đại phu, ta còn có việc, xin cáo từ.”

“Lục công tử đi đường bình an.”

Lần này, Triệu đại phu không níu giữ mà tiễn rất khách khí.

Sau khi Lục Thanh rời khỏi, một bóng người từ phía sau Triệu đại phu bước ra.

“Sư phụ, sao người không nhân cơ hội hỏi Lục công tử về dị tượng tối qua? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment