Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 37

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Uẩn ngã ngồi trên mặt đất, mặt đầy hoảng sợ mờ mịt ôm đầu, nhìn thanh trường kiếm đang bay trước mặt.

“Kiếm… Kiếm đánh người!” Hạ Uẩn giống như chưa tỉnh ngủ, cả người có chút ngơ ngẩn.

Thanh kiếm trước mặt lung lay hai cái, vòng đến sau lưng Hạ Uẩn, chuôi kiếm lại hung hăng gõ lên đầu cậu ta.

Đệ tử Kiếm Các thấy vậy lập tức ngây ra, đến khi phản ứng lại, ngoại trừ Diệp Ca trước nay vẫn luôn điềm đạm như không có gì, những người khác lại sôi nổi hoảng sợ la lên, có người thậm chí còn sợ tới mức ném cả kiếm trong tay đi.

Nhưng chuyện khiến người khác biến sắc hơn lại xảy ra, những thanh kiếm bị bỏ xuống không hề rơi trên mặt đất, mà lại bay lên, bắt đầu di chuyển vòng quanh vài tên đệ tử, thậm chí bắt đầu đánh người.

Lập tức, bên trong Từ Kiếm trở nên cực kỳ hỗn loạn, hết đợt này đến đợt khác chỉ nghe được tiếng kêu đau khi bị đánh và tiếng bước chân chạy trốn, sắc kiếm loá mắt hoá thành một vòng.

Thích Đồng ở bên cạnh thở dài một tiếng, bụm mặt đau đầu nói: “Quả nhiên sẽ trở thành như vậy.”

Tô Hành nghẹn cười coi rất vui vẻ, thiếu điều móc hạt dưa ra cắn: “Ta cũng biết sẽ thành như vậy, để lão tổ tông dạy dỗ đám tiểu quỷ này một lát cũng là chuyện tốt.”

Nhưng Cố Nhàn Ảnh lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh tượng này, nàng nhanh chóng ngăn cản trò khôi hài này lại, tóm vài tên đệ tử Kiếm Các bị doạ không nhẹ trở về, sau đó ngăn cản mấy thanh kiếm lại, bất lực nói: “Đều là đám đệ tử trẻ không hiểu quy tắc, các lão tổ tông đừng so đo với bọn chúng nữa.”

Thanh kiếm phi trong không trung thoáng dừng lại, nhưng vẫn có một thanh kiếm yên lặng vòng qua Cố Nhàn Ảnh hung hăng gõ Hạ Uẩn thêm một cái.

Cố Nhàn Ảnh nhịn không được khoé môi cong lên một nụ cười khổ, bọn tiểu nhân quậy thì thôi, ngay cả người già cũng không tha.

Trước khi Hạ Uẩn kêu ra tiếng nàng nhanh chóng trấn an hắn, đến khi lão tiểu nhân không còn động tĩnh gì nữa, lúc này mới quay lại giải thích với vài tên đệ tử Kiếm Các: “Những thanh kiếm này đều là những bội kiếm ngày xưa được các tiền bối đức cao vọng trọng ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông sử dụng, bọn họ có người tuẫn đạo, có người phi thăng, nhưng trên thân kiếm vẫn còn một sợi thần thức của các tiền bối, trăm ngàn năm bảo vệ Bạch Vũ Kiếm Tông của chúng ta, cho nên không được bất kính với những thanh kiếm này.”

Đám đệ tử cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời hôm qua Cố Nhàn Ảnh nói, thì ra kiếm còn có bí ẩn như vậy.

Vì thế ánh mắt mọi người đều dừng trên người Hạ Uẩn, không biết vừa rồi cậu ta đã chọc giận tiền bối như thế nào, Hạ Uẩn cực kỳ ấm ức: “Là do kiếm quá nặng, ta chỉ không cầm chắc một chút thôi.”

“Để ý chút, không được tái phạm.” Cố Nhàn Ảnh quay đầu lại nhìn thanh kiếm mới vừa rồi còn đánh người rất bạo lực kia, biết tiền bối cũng chỉ giỡn chơi với tên nhóc này thôi, lập tức lắc đầu, để bọn họ mau chóng đi dọn kiếm tiếp. Trải qua việc như vậy, động tác của các đệ tử Kiếm Các đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Mà đúng lúc này, Hoa Ly đang xem kiếm một mình ở bên ngoài cũng gặp được hình ảnh kì lạ.

Giá gỗ để kiếm không biết vì sao đột nhiên bay lên, bay vòng vòng quanh Hoa Ly, mà Phong Ma Kiếm sắc hồng lại bay ở bên trong, bay từ trên xuống, giống như một người đang đánh giá Hoa Ly. Một mình Hoa Ly ở bên ngoài Từ Kiếm, căn bản không nghe thấy lời giải thích của Cố Nhàn Ảnh, cũng không biết trước mắt cuối cùng là có chuyện gì, chỉ đành ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thanh kiếm lung lay trong chốc lát, thân kiếm đột nhiên bắt đầu run rẩy, âm thanh ầm ầm đan chéo bên nhau, một lát sau lại ngừng lại, tiếp theo Phong Ma Kiếm cũng bắt đầu run, hai bên kiếm giống như đang tiến hành màn đối thoại nào đó. Hoa Ly chớp mắt khó hiểu, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy thanh kiếm trước mặt đong đưa thân kiếm phát ra tiếng rít, âm thanh kia hơi chói tai, lại cực kỳ náo nhiệt, nghe giống như là… Tiếng người cười.

Mới đầu Hoa Ly còn có chút mờ mịt, lúc này thấy mấy chục thanh kiếm cùng nở nụ cười, nhịn không được cũng giãn mặt ra, nở nụ cười bên khoé môi.

Phong Ma Kiếm chậm rãi tới gần Hoa Ly, chuôi kiếm nhẹ nhàng đụng vào mu bàn tay Hoa Ly, một cái, hai cái, ba cái.

Nhẹ nhàng mà trịnh trọng, giống như nghi thức trang nghiêm nào đó.

Hoa Ly như có cảm giác, nhìn thanh trường kiếm đỏ đậm này, nghĩ đến những lời trước đây Cố Nhàn Ảnh từng nói, ma xui quỷ khiến hỏi ra tiếng: “Ngài là… Sư phụ của A Nhàn phải không?”

Thanh kiếm đỏ đậm không biết có hiểu lời Hoa Ly nói hay không, thế nhưng run rẩy lên.

Hoa Ly càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình, cung kính lạy thanh trường kiếm một cái. Thanh Phong Ma Kiếm kì lạ lung lay mấy cái, đột nhiên đột ngột mọc từ mặt đất lên, bay đến một hướng khác. Hoa Ly thấy thanh kiếm này rời đi, lập tức đuổi theo, vội vàng nói: “Tiền bối, A Nhàn bảo ta xem kiếm đó…”

Phong Ma Kiếm lắc lư thân kiếm, giống như muốn nói Hoa Ly không cần phải lo lắng, tiếp tục bay về phía trước, Hoa Ly nhìn về hướng Phong Ma Kiếm bay đi, cuối cùng cũng hiểu ra, nói lẩm bẩm: “Tiền bối muốn dẫn ta đi đâu?”

Phong Ma Kiếm đã bay xa đại khái là không chịu nổi sự do dự của Hoa Ly, dứt khoát bay trở về, chuôi kiếm để sau lưng Hoa Ly, hầu như là nửa đẩy nửa đuổi Hoa Ly đi theo hướng này.

Cố Nhàn Ảnh vất vả lắm mới làm cho bên trong Từ Kiếm yên tĩnh lại, lúc này mới ôm mấy thanh kiếm ra khỏi cửa, ai ngờ phía trước giá gỗ đựng kiếm lại không thấy thân ảnh Hoa Ly đâu, chỉ còn mấy chục thanh kiếm ồn ào um sùm, giống như đang nói gì đó với Cố Nhàn Ảnh.

Cố Nhàn Ảnh tuỳ ý nhìn lướt qua, phát hiện Phong Ma Kiếm không ở đây. Phong Ma Kiếm tuy rằng năm đó là bội kiếm của chân nhân Hồng Diệp, nhưng sau đó cũng đã dâng hết sức mình vì Cố Nhàn Ảnh, cho nên bằng vào cảm ứng của nàng với kiếm, nhanh chóng biết được vị trí của Phong Ma Kiếm, chẳng qua nàng không nghĩ tới thanh kiếm sẽ đến đó.

Theo cảm ứng với kiếm, Cố Nhàn Ảnh đi qua mấy hành lang gấp khúc và sân lớn, cuối cùng cũng thấy được một loạt phòng nhỏ cũ nát ở phía sau điện Tây Thiên.

Bên này thật ra cũng là nơi ở của đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng nơi này quá cũ, năm đó đệ tử của Bạch Vũ Kiếm Tông quá đông, ngay từ đầu mọi người đều ở phía tây, sau đó không đủ chỗ ở, chưởng môn mới tu sửa lại phía đông cho đệ tử ở, sau đó đa số đệ tử dọn tới nhà mới, rồi lại qua rất nhiều năm, đệ tử trên núi ít dần, nơi ở cũ dứt khoát bỏ trống, nhiều năm trôi qua, Bạch Vũ Kiếm Tông rốt cuộc không còn náo nhiệt nữa, nơi ở cũ này cũng trở thành nơi chất đồ bỏ đi của Bạch Vũ Kiếm Tông.

Lúc Cố Nhàn Ảnh vừa mới tới Bạch Vũ Kiếm Tông, chính là ở tại nơi ở cũ này, nhưng sau này lại thành trưởng lão, rồi thành trưởng bối, bối phận ngày càng cao, có chỗ ở riêng rồi, không còn quay về đây nữa.

Chỗ nhiều năm không ai đặt chân tới, hiện giờ đã sớm phủ đầy bụi bặm, cũng vì như thế, chỗ này so với nhiều năm trước cũng không có thay đổi gì quá lớn, Cố Nhàn Ảnh bước vào, tìm chỉ một lát, đã tìm thấy Hoa Ly ở trong căn phòng quen thuộc.

Lúc cô vào nhà, đã thấy Hoa Ly đứng cạnh bàn nhìn đồ vật trong tay, trên bàn trước mặt anh để một cái hộp gỗ cổ xưa, đồ vật trong tay anh được lấy từ trong hộp gỗ ra ngoài, Phong Ma Kiếm bay bên cạnh anh, vốn là cực kỳ cao hứng lúc ẩn lúc hiện, nhưng khi thấy Cố Nhàn Ảnh bước vào lập tức thành thật, sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hoa Ly cũng nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh vào nhà, hắn giật mình, tiếp theo cuống quít nói: “Xin, xin lỗi, ta chỉ là đi vào theo tiền bối mà thôi, ta cũng không biết sẽ nhìn thấy những thứ này…”

Người trước nay đều sạch sẽ trắng trẻo, lúc này chui trong ngôi nhà bỏ hoang thật lâu, đào bới ra biết bao nhiêu đồ vật, trên người đã sớm phủ đầy bụi bặm, thậm chí trên má cũng lem luốc, Cố Nhàn Ảnh vốn dĩ không nghĩ sẽ tức giận, thấy dáng vẻ này của Hoa Ly cũng chỉ nhịn cười.

Hoa Ly giống như phát hiện ra gì đó, vội vàng duỗi tay lau, nhưng bàn tay đầy tro bụi lau lau hơn nửa ngày cũng chỉ tạo tác dụng ngược lại mà thôi. Hắn có chút nản lòng nhìn phản ứng của Cố Nhàn Ảnh, dò hỏi: “Xấu lắm sao?”

Cố Nhàn Ảnh nhịn cười nói: “Không ai đẹp như ngươi cả, ngươi đang xem gì vậy?”

Hoa Ly cúi đầu, đưa cái hộp gỗ kia và thứ đồ trong tay đến trước mặt Cố Nhàn Ảnh.

Đồ vật trong hộp gỗ thật ra không phải thứ bảo bối gì, chỉ là một ít sách, chim thỏ đan bằng cỏ, mấy cái lục lạc bị rỉ sắt, những hòn đá nhỏ đủ màu sắc, còn có rất nhiều đồ lặt vặt khác. Cố Nhàn Ảnh nhìn những thứ này im lặng thật lâu, ý cười trên mặt dần dần mất đi, trong mắt chỉ còn lại nỗi nhớ nhung hoài niệm.

Nàng nhận ra những thứ này, đều là những thứ mà nàng thích khi còn nhỏ, sư phụ thay nàng tìm về, khi còn nhỏ, sư phụ thích ghẹo nàng bằng những thứ này. Sau đó dần trưởng thành hơn nàng không còn chơi với những thứ này nữa, cũng không biết mấy thứ này đã đi đâu, không ngờ lại bị người bỏ vào trong hộp gỗ, cất giữ nhiều năm như vậy.

“Là tiền bối mang ta tới đây.” Hoa Ly nhìn thoáng qua Phong Ma Kiếm bên cạnh, nhẹ giọng giải thích.

Cố Nhàn Ảnh ngẩng đầu lên, vành mắt có chút đỏ ửng, lại chan chứa ý cười: “Ừm.”

Hoa Ly nói: “Là đồ vật rất quan trọng với A Nhàn phải không?”

Cố Nhàn Ảnh liếc mắt nhìn Phong Ma Kiếm hiện giờ vẫn đứng im bất động giả chết như cũ, lắc đầu nói: “Không quan trọng, vứt đi.”

Phong Ma Kiếm cuối cùng cũng động đậy, bay nhanh đến trước mặt hộp gỗ run rẩy dữ dội, giống như nếu có ai lấy đi mấy thứ này nó sẽ liều mạng với người đó.

Nhìn phản ứng của Phong Ma Kiếm, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng cười phá lên, ý cười xen lẫn vui sướng.

Nàng nhớ tới hơn bốn trăm năm trước khi nhìn thấy Ma Hoàng trên núi Bạch Vũ, Ma Hoàng nói với nàng, nàng sẽ bị chân nhân Hồng Diệp thu làm đệ tử, sẽ trở thành đệ tử của Bạch Vũ Kiếm Tông, đều là do nàng có huyết mạch của Ma Hoàng, ngay từ đầu chân nhân Hồng Diệp vì thế mới tìm được nàng, tất cả chỉ có như vậy mà thôi.

Nhưng nàng biết, tình cảm không thể làm giả được.

Nàng canh giữ ở Bạch Vũ Kiếm Tông, cam tâm để mình ở lại nơi này, không phải bởi vì số phận mình như thế, mà là bởi vì nàng là đệ tử của chân nhân Hồng Diệp, trừ ma vệ đạo, bảo hộ sơn môn, chỉ thế mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment