Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 38

Sáng hôm sau, Cố Nhàn Ảnh gõ cửa phòng Hoa Ly như thường lệ.

Ngày hôm qua Hoa Ly kiên trì muốn giúp di chuyển kiếm, lại còn dọn dẹp cùng mọi người đến khuya, cho nên lúc mở cửa vẫn còn hơi buồn ngủ, Cố Nhàn Ảnh đau lòng nói: "Có muốn nghỉ ngơi thêm một lát không?"

Hoa Ly vội vàng lắc đầu, đôi mắt hắn sáng bừng, trong vắt, mang theo vẻ vui mừng chưa từng thấy: "Chúng ta tham gia đại điển Tế Kiếm đi."

Cố Nhàn Ảnh "phụt" cười, gật đầu nói: "Được, đi luôn, nhưng trước đó, chàng phải đi cùng ta đến một nơi."

Hoa Ly lập tức đồng ý, đi theo Cố Nhàn Ảnh ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.

Có thể nói, hôm nay, Hoa Ly có phản ứng như vậy với đại điển Tế Kiếm hôm nay là do lời nói sau khi hoàn thành công việc ngày hôm qua của một số đệ tử Kiếm Các. Mặc dù mấy người họ mới theo Cố Nhàn Ảnh luyện kiếm từ năm nay, nhưng đã đến Bạch Vũ Kiếm Tông được hai năm, trong thời gian đó cũng đã tham gia đại điển Tế Kiếm. Theo lời bọn họ nói, đại điển Tế Kiếm chính là dịp để các môn phải, thế gia khắp nơi tới Bạch Vũ Kiếm Tông nói chuyện phiếm, uống rượu, trên bàn ăn, mọi người sẽ nói rất nhiều chuyện thú vị, quan trọng hơn cả, còn có thể ăn nhiều đồ ăn ngon.

Từ trước đến nay, Hoa Ly luôn trên ngọn núi này, chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn như thường ngày, nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn có thể cảm nhận được sự chờ mong của hắn.

Cố Nhàn Ảnh nắm tay Hoa Ly, không lâu sau, cả hai đến Kiếm Các.

Hôm nay Kiếm Các không có ai, mặc dù Bạch Vũ Kiếm Tông đã tụt dốc từ lâu, nhưng thanh thế năm xưa vẫn còn, đại điển Tế Kiếm vẫn là một trong những sự kiện quan trọng nhất cả thiên hạ, chủ nhân của các thế gia cũng đến tham gia, Diệp Ca, Hạ Uẩn và những người khác đã sớm hội ngộ với gia đình, các đệ tử và trưởng lão khác cũng đang tiếp đón chưởng môn đến từ khắp nơi.

Kiếm Các cũng đã được trang trí từ lâu, trông rất trang trọng, gọn gàng, có tiếng huyên náo từ đằng xa truyền tới, từ cửa sổ của Kiếm Các có thể nhìn thấy những bóng người đang không ngừng chuyển động. Hoa Ly đứng ở bên cửa sổ, nhìn về nơi đông đúc đó, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Náo nhiệt quá."

“Đúng vậy, mỗi năm cũng chỉ có lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất.” Cố Nhàn Ảnh vừa trả lời Hoa Ly, vừa lục lọi mấy cái hộp ở góc phòng.

Hoa Ly dời mát khỏi đám người, quay đầu lại hỏi Cố Nhàn Ảnh: "Nàng đang tìm cái gì vậy?"

Đúng lúc Cố Nhàn Ảnh lôi một bộ quần áo từ trong hộp ra, giơ lên nhìn, sau đó bật cười: "Đây là thứ ta sẽ mặc trong đại điển Tế Kiếm, nhưng nó đã được cất giữ một năm rồi, trông hơi cũ."

Quần áo của Bạch Vũ Kiếm Tông chủ yếu là màu trắng, quần áo của tất cả các đệ tử đều là màu trắng, quần áo mà Cố Nhàn Ảnh tìm cho Hoa Ly cũng là màu trắng, đến cả quần áo của chưởng môn Tô Hành cũng là màu đen trắng. Nhưng bộ đồ trong tay Cố Nhàn Ảnh lại không phải là màu trắng tuyết mà Hoa Ly đã quen nhìn, mà có màu đỏ và trắng.

Hoa Ly hơi ngạc nhiên, Cố Nhàn Ảnh cầm quần áo, quay đầu lại, cười nói: "Ta sẽ thay quần áo trước, chàng xem giúp ta?"

Thấy Hoa Ly gật đầu đồng ý, Cố Nhàn Ảnh cũng không nói nhiều, dù sao thì cửa Kiếm Các cũng đã đóng, sẽ không có ai vào bên trong, vì vậy nàng cởi áo khoác, bắt đầu thay đồ. Thấy vậy, Hoa Ly vội vàng che mặt quay người lại, quay lưng về phía Cố Nhàn Ảnh, trông dáng vẻ dường như vô cùng hoảng loạn. Cố Nhàn Ảnh cảm thấy trêu chọc hắn như vậy rất thú vị, không nhịn được cười, cố ý nói: "Không phải nên che mắt à, sao chàng lại che mặt?"

Hoa Ly vội vàng che mắt lại.

Thật ra, Cố Nhàn Ảnh chỉ thay quần áo bên ngoài, không tốn quá nhiều thời gian, thay xong quần áo liền kéo người Hoa Ly quay lại, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Hoa Ly thì không khỏi kinh ngạc. Nàng giả vờ như không nhìn thấy, cũng không vạch trần hắn, chỉ cười ẩn ý, hỏi: "Trông thế nào?"

Đại điển Tế Kiếm của Bạch Vũ Kiếm Tông luôn do người có bối phận cao nhất chủ trì, trước đây là sư phụ của Cố Nhàn Ảnh, sau đó đến rất nhiều trưởng lão, đợi tới khi trở thành Cố Nhàn Ảnh thì không bao giờ thay đổi nữa. Hơn 300 năm nay vẫn luôn do Cố Nhàn Ảnh chủ trì, dù là Cố Nhàn Ảnh hay người trong thiên hạ, dường như đều đã quen với chuyện này.

Bộ quần áo mà Cố Nhàn Ảnh đã mặc là kiểu dáng từ nhiều năm trước, dù những năm qua đã làm lại không ít lần, nhưng kiểu dáng vẫn như cũ, vừa cổ kính vừa trang trọng. Cố Nhàn Ảnh thường ngày mặc một thân đồ trắng điềm đạm, yên tĩnh, nay mặc đồ trắng pha sắc đỏ lại càng thêm thêm khí phách, đây là dáng vẻ mà Hoa Ly chưa từng nhìn thấy.

“Nhìn có ổn không?” Cố Nhàn Ảnh dang tay nhìn xuống bộ đồ trên người, từ trước đến giờ, Thái Sư Thúc Tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông chưa từng để ý đến y phục, lần đầu tiên nàng chau mày nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này: "Có phải kiểu dáng này hơi cũ rồi không?"

Hoa Ly mới hồi thần sau trận kinh ngạc, vội vàng lắc đầu nói: "Đẹp lắm, A Nhàn là người đẹp nhất mà ta từng gặp."

Nghe vậy, Cố Nhàn Ảnh không khỏi nhướng mày nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch: "Chàng cũng biết nói dối rồi."

Dáng vẻ của Hoa Ly rất nghiêm túc, thậm chí còn hơi sốt ruột vì lời nói của Cố Nhàn Ảnh: "Không phải nói dối."

Nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn không tin, nàng vuốt má Hoa Ly, bật cười, nói: "Nhưng người đẹp nhất rõ ràng là chàng mà."

Hoa Ly lại xấu hổ đỏ mặt, hắn chợt nhận ra rằng hình như kể từ lần hắn đòi được khen thưởng trên cây hoa lê, hai người họ liền tiếp xúc da thịt nhiều hơn, thậm chí số lần hắn đỏ mặt cũng nhiều lên.

Cố Nhàn Ảnh cố nén ý cười trên khóe môi, định rút tay về: "Được rồi, không đùa chàng nữa."

Cô biết da mặt Hoa Ly mỏng, không được làm hắn sợ mà phải tiến từng bước một, dù sao người trước mặt cũng là của nàng, bọn họ còn rất nhiều thời gian. Những ngày này, nàng ngày càng chắc chắn hơn, nàng sẽ không lo lắng được mất nữa, tin chắc rằng bản thân có thể bảo vệ người này.

Nhưng Cố Nhàn Ảnh không ngờ rằng, khi nàng vừa rút tay lại, Hoa Ly đã lập tức nắm lấy tay nàng.

Tay Cố Nhàn Ảnh vẫn chạm vào mặt Hoa Ly, bàn tay Hoa Ly phủ lên tay nàng, vào mùa hè, làn da của Hoa Ly trở nên mát lạnh, nàng ngạc nhiên nhìn Hoa Ly, thấy người đàn ông nhỏ giọng nói: "Đùa giỡn ta... như thế này không sao hết."

Cố Nhàn Ảnh nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Hoa Ly giống như đã vứt hết mặt mũi, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu thì thầm: "Thêm mấy lần là ta sẽ quen thôi."

Những lời này hoàn toàn vượt khỏi những gì Cố Nhàn Ảnh có thể tưởng tượng, trong lồng ngực như có một luồng hơi ấm nhẹ nhàng chảy qua. Cố Nhàn Ảnh cảm thấy mỗi lần nhìn người này, nàng đều có thể nhìn thấy càng nhiều ưu điểm của hắn, mỗi lần ở bên nhau, nàng càng cảm thấy không thể rời xa hắn. Một người như vậy khiến nàng muốn giấu đi, giấu vào chỗ mà không ai có thể nhìn thấy mới tốt.

Cố Nhàn Ảnh cảm thấy trong lòng như có một dòng suối ấm áp chảy qua, theo bản năng cúi người hôn lên má hắn: "Như thế này có quen được không?"

Thân thể Hoa Ly lập tức cứng đờ, nhưng hắn không có ý định trốn tránh, Cố Nhàn Ảnh đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hoa Ly, nhẹ đến mức khiến người khác cảm thấy như ảo giác, hắn nói: “Có thể."

Trong lòng Cố Nhàn Ảnh bị hai chữ nhẹ nhàng này làm cho nóng lên.

Nhưng đúng vào lúc này, tiếng ồn ào từ xa truyền tới, lần này là âm nhạc, có vẻ đại điển Tế Kiếm sắp bắt đầu, sự kiện lớn như vậy không thể trì hoãn, Cố Nhàn Ảnh buộc bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới nói: "Được rồi được rồi, chúng ta mau đi thôi, không phải chàng muốn đại điển có gì vui à?"

Hoa Lỵ gật đầu, hai người đang định rời khỏi Kiếm Các, Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn quên cái này."

“Cái này?” Hoa Ly bối rối hỏi.

Cố Nhàn Ảnh gật đầu, chỉ vào mi tâm: "Cái này."

Nhìn Hoa Ly trước mặt, Cố Nhàn Ảnh đề nghị: "Chàng điểm một nốt chu sa ở đây cho ta đi."

Hoa Ly hiểu ý của Cố Nhàn Ảnh, lập tức đồng ý, Cố Nhàn Ảnh xoay người tìm chu sa và một cây bút, Hoa Ly nắm lấy cô, lắc đầu: "Không cần, cứ điểm như này là được."

“Cứ như vậy?” Cố Nhàn Ảnh đang định hỏi thì Hoa Ly đã chỉ một ngón tay về phía nàng, hắn vốn đã đứng rất gần Cố Nhàn Ảnh rồi, vì vậy chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào mi tâm của nàng. Cố Nhàn Ảnh chỉ cảm thấy chỗ da bị đầu ngón tay của Hoa Ly chạm vào lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy nóng bừng, như thể lúc này linh hồn nàng đang bùng cháy.

Nhưng rất nhanh Hoa Ly đã rút tay về, Cố Nhàn Ảnh nhớ ra, xoa xoa lông mày, hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Xong rồi?"

Hoa Ly khẽ "ừm" một tiếng.

Cố Nhàn Ảnh vội vàng quay lại tìm gương, Kiếm Các không phải là nơi ở, tất nhiên không có gương, Cố Nhàn Ảnh quay lại tìm một lúc, dứt khoát lấy một thanh trường kiếm trên tường xuống, tiếng rào rào vang lên, thanh kiếm được rút khỏi vỏ, ánh kiếm màu bạc xẹt qua bên trong điện, lưỡi kiếm trắng như tuyết phản chiếu khuôn mặt Cố Nhàn Ảnh.

Nàng nhìn thấy giữa hai lông mày của mình, nơi mà ban nãy đầu ngón tay Hoa Ly chạm vào, xuất hiện một hoa văn tinh xảo màu đỏ rực như thiêu, như đốt.

Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nhướng mắt nhìn Hoa Ly, Hoa Ly không hiểu Cố Nhàn Ảnh bày ra biểu cảm như vậy là đang có cảm xúc gì, chỉ đành dò hỏi: "Được chứ?"

“Ta rất thích.” Cố Nhàn Ảnh nói xong liền cong mắt cười, ôm lấy Hoa Ly, hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dùng cách nói ban nãy của Hoa Ly đáp: “Ừm, đây là phần thưởng.”

·

Hai người thân mật một hồi, lúc đi đến quảng trường đại điện, lễ tế đã sắp bắt đầu, tất cả khác khứa đều tới gần hết, mặc dù Cố Nhàn Ảnh chưa bao giờ rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng với tư cách là Thái Sư Thúc Tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông, danh tiếng của nàng vẫn vô cùng lớn, có thể coi là có bối phận cao nhất trong tất cả các môn phái khắp thiên hạ, vừa đến quảng trường, tất cả mọi người đều đi tới hành lễ. Cố Nhàn Ảnh mỉm cười đáp lại từng người một, nhưng mọi người nhìn thấy Hoa Ly bên cạnh nàng thì trên mặt đều có vẻ khó hiểu.

Một số người đã từng đến Thanh Vụ động, từng nhìn thấy Hoa Ly đang hôn mê, chỉ cần gặp Hoa Ly thì đều không thể quên được dáng vẻ của hắn. Nhưng số người chưa từng nhìn thấy hắn nhiều hơn, cho nên mọi người đều đoán mò xem Hoa Ly là gì của Cố Nhàn Ảnh. Người luôn một thân một mình như Cố Nhàn Ảnh từ lúc nào lại có một người như vậy ở bên cạnh.

Cũng may Hoa Ly không giống như lúc mới tỉnh dậy, hắn đã quen với ánh nhìn của mọi người trong Bạch Vũ Kiếm Tông, bây giờ trở thành tâm điểm của đám đông, bị tất cả mọi người dòm ngó thì không còn căng thẳng như trước nữa. Hắn đi cùng Cố Nhàn Ảnh đến vị trí của Bạch Vũ Kiếm Tông, lúc này mới nhận ra trưởng lão Thích Đồng và trưởng lão Nghiêm Thiên Thư đã yên vị, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng chưởng môn Tô Hành đâu, các đệ tử của Kiếm Các cũng không biết đã đi đâu.

“Tô Hành còn chưa ngồi ấm chỗ đã chạy tới Thanh Lam Tông rồi.” Dường như nhìn ra nghi vấn trong lòng Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh, Thích Đồng cúi đầu uống rượu, vừa lắc đầu vừa cười.

Cố Nhàn Ảnh đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra Ninh Cửu đến rồi."

Thích Đồng chỉ cười, không nói gì, một lúc sau mới nói: "Đám nhóc trở về chỗ ngồi của mình rồi, chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ, bên đó có người chăm sóc, chúng ta cứ việc ngồi xuống ăn uống."

Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh ngồi xuống chỗ cách Thích Đồng không xa, các môn phái và thế gia đều có chỗ ngồi trong quảng trường, Bạch Vũ Kiếm Tông chủ trì nên chỗ ngồi ở phía trước, phía sau sắp xếp theo thứ tự lần lượt, để lại một mảnh đất trống bày đầy trận pháp để lát nữa làm nơi tế kiếm.

Tất cả mọi người trong quảng trường đều ngồi trên mặt đất, bàn nhỏ trước mặt có đủ đồ ăn và rượu, đằng xa có tiếng trống và kèn, Hoa Ly chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, không khỏi hơi ngây ra, không biết rằng những người khác cũng đang đang ngây người nhìn hắn. Vẻ mặt của Hoa Ly nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, một lúc sau, Diệp Ca dẫn theo người hầu nhà họ Diệp chậm rãi đi tới.

Hôm nay Diệp Ca không mặc quần áo của đệ tử, thanh kiếm luôn theo sát người cũng không thấy đâu, một thân gấm vóc hoa lệ càng lộ rõ thân phận tôn quý của vị thiếu niên. Thực ra, mặc dù Diệp Ca còn trẻ, nhưng với thân phận của nhà họ Diệp, cả thiên hạ này không ai dám dám coi thường hắn. Chỉ là tất cả mọi người ở Bạch Vũ Kiếm Tông đều đã quen với việc nhìn thấy Diệp Ca luyện kiếm trên núi, nên mới không quen với dáng vẻ hiện tại của hắn.

Lúc này, Hạ Uẩn cũng cười hì hì đi tới, thiếu gia nhà họ Hạ sau khi chải chuốt trông rất khác với dáng vẻ lười biếng, đầu tóc bù xù thường ngày, khiến mọi người suýt thì không nhận ra. Đầu tiên, cậu ta giả vờ khom người gật đầu với Cố Nhàn Ảnh và Hoa Ly, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Diệp Ca từ trên xuống dưới, tò mò hỏi: "Kiếm của ngươi đâu? Đại điển Tế Kiếm xong đệ tử các môn phái sẽ so tài, ngươi có đi không?"

Diệp Ca liếc nhìn người hầu đi theo phía sau, sau khi ra lệnh cho hắn rút lui bằng ánh mắt xong, lúc này mới cau mày nói: "Ở trước mặt phụ thân ta không thể đụng vào kiếm, tốt hơn hết một lát người đừng nhắc đến chuyện này."

Hạ Uẩn sửng sốt, ngay cả Cố Nhàn Ảnh nghe xong cũng thắc mắc, mở miệng hỏi: "Gia chủ nhà họ Diệp không biết chuyện ngươi tham gia đại hội Bích Hà Phong sao?"

Diệp Ca im lặng một hồi, lắc đầu: "Hắn ấy không cần biết."

Mọi người lập tức hiểu rằng ngay từ đầu Diệp Ca giấu gia chủ nhà học Diệp chuyện mình luyện kiếm, hơn nữa trước khi diễn ra đại hội Bích Hà Phong, cậu ta cũng sẽ không để người khác biết chuyện này. Mọi người không nói nhiều, không hiểu vì sao bầu không khí trở nặng nề hơn. Lúc này buổi lễ sắp bắt đầu, Tô Hành không biết đã trở về từ chỗ của Thanh Lam Tông từ lúc nào, đang đứng trong đám người gọi Sư Thúc Tổ. Cố Nhàn Ảnh giao Hoa Ly cho Thích Đồng, xoay người đi về phía trận pháp chính giữa.

Hoa Ly không hề rời mắt khỏi thân ảnh của Cố Nhàn Ảnh, những người khác cũng nhìn theo phía đó, thấy Tô Hành cùng Cố Nhàn Ảnh đang thấp giọng nói chuyện, Hạ Uẩn không nhịn được hỏi: "Trưởng lão Thích Đồng, mọi người đều nói chưởng môn đột phá cảnh giới tu vi, bây giờ chưởng môn đang ở cảnh giới nào vậy?"

Thích Đồng nhìn Tô Hành từ xa, híp mắt cầm ly rượu trong tay, nói: "Hắn, vượt qua sinh tử, đột phá liền hai cảnh giới, giờ đã đạt tới thế Cảnh giới Chân quan rồi?"

“Cảnh giới Chân quan?” Hạ Uẩn dứt khoát ngồi xuống cạnh ông, nhanh chóng nói: “Cảnh giới Chân quan là cảnh giới gì?

Thích Đồng liếc nhìn Hạ Uẩn với vẻ mặt không nói nên lời, dường như cho rằng trẻ nhỏ không dễ dạy, Diệp Ca ở bên cạnh giải thích với Hạ Uẩn thay ông: "Cảnh giới Chân quan là một trong ba cảnh giới đứng đầu, ba cảnh giới này lần lượt là Thái định, Chỉ qua, Chân quan, hiện nay, cả thiên hạ chỉ có khoảng một trăm người có thực lực nằm trong ba cảnh giới này, rất ít người có thể đạt tới Cảnh giới Chân quan. "

“Vậy là rất lợi hại?” Hạ Uẩn bị dọa sợ, biểu cảm trên mặt cũng trở nên hưng phấn.

Thích Đồng cười nói: "Ngươi chỉ cần biết, hiện nay, khắp thiên hạ, số tu hành giả có thể đánh lại Tô Hành không quá mười người."

Hạ Uẩn vội vàng hỏi: "Vậy Thái Sư Thúc Tổ thì sao?"

Thích Đồng lạnh lùng nói: "Một mình Thái Sư Thúc Tổ có thể đánh bại hai Tô Hành."

Hạ Uẩn kêu lên: "Khác biệt nhiều như vậy sao?"

Thích Đồng buông tay, nói: "Giữa các cao thử với nhau rất khó phân cao thấp, hơn một cảnh giới đã là nấc thang khác rồi, không thể giống như trước nữa, ngươi còn nhỏ, sau này gặp nhiều người hơn thì sẽ hiểu thôi."

Hai người nói đến đây, thấy Diệp ca vẫn luôn nhìn Hoa Ly ở bên cạnh, Hạ Uẩn vội hỏi: "Vậy Tiền bối Hoa Ly là cảnh giới gì?"

Nghe được câu hỏi của Hạ Uẩn, đến cả vẻ mặt của Thích Đồng cũng thay đổi, thật ra thì từ khi Hoa Ly ra tay cứu Tô Hành, mọi người đều đã biết tiền bối Hoa Ly này tuyệt đối không phải là người thường, nhưng nếu nói thực lực của Hoa Ly đang ở cảnh giới nào, thì ngay cả Thích Đồng cũng không đoán ra được. Cho nên không chỉ Hạ Uẩn, Thích Đồng cũng rất tò mò về câu hỏi này.

Dường như cảm nhận được ánh mắt như thiêu như đốt của mọi người, Hoa Ly nâng mắt lên nhìn, do dự nói: "Ta không hiểu cảnh giới mà mọi người nói là có ý gì, ta cũng không biết mình đang ở cảnh giới nào."

“Không biết?” Hạ Uẩn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Cậu ta còn muốn hỏi nữa, Thích Đồng đúng lúc ngăn cậu ta lại, lắc đầu nói: "Được rồi được rồi, đừng hỏi nữa, đại điển sắp bắt đầu rồi, các ngươi còn chưa trở về sao?"

Nghe Thích Đồng nói vậy, Hạ Uẩn quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình, người nhà họ Hạ và họ Diệp đang tìm bọn họ, Hạ Uẩn đành miễn cưỡng đi theo người hầu trở về chỗ ngồi của nhà họ Hạ. Đợi Hạ Uẩn và Diệp Ca rời đi, Thích Đồng không nhanh không chậm đưa mắt nhìn Hoa Ly, trong mắt không giấu nổi hiện lên vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Những người tu hành khắp thiên hạ đều phân biệt bằng cảnh giới, nhưng có một số sự tồn tại đặc biệt không có sự phân biệt này, những người đó được người ở thế giới này gọi là tiên.
Bình Luận (0)
Comment