Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198: Lôi Hạo Long Cũng Đang Viết Thư?

Chương 198: Lôi Hạo Long cũng đang viết thư? Chương 198: Lôi Hạo Long cũng đang viết thư?Chương 198: Lôi Hạo Long cũng đang viết thư?

Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Đới Sở Thiền, Liễu Y Y hồi tưởng lại mấy ngày đã trải qua cùng Lâm Huyền vừa rồi, cũng vui vẻ không thôi: "Hì hì, ngươi biết không Sở Thiền? Thứ năm tuần trước, sau khi Lâm Huyền đến đón ta, hắn đưa ta đến cửa hàng, cũng định mua cho chúng ta một đôi nhẫn cưới đấy!"

Đới Sở Thiền sau khi nghe xong không hề cảm thấy ngạc nhiên tí nào.

Bỏi vì chiếc nhẫn cưới trên tay nàng chính là của "Lâm Huyền sau khi lớn lên".

Tất nhiên nàng cũng muốn có được nó, chiếc cho nữ còn lại trong cặp nhãn cưới này nhất định sẽ được đeo trên tay "vợ của Lâm Huyền sau khi lớn lên".

Mà vợ của Lâm Huyền sau khi trưởng thành hẳn nhiên là Liễu Y Y rồi! Bởi vì hôm qua bọn họ mới về nhà gặp mặ người lớn.

"Vậy hai người đã mua rồi sao, học tỷ? Mua nhãn hiệu gì vậy?"

Liễu Y Y lắc đầu: "Đến xem có xem rồi, mua về thì chưa."

"Tại sao thế?"

Đới Sở Thiền thấy khó hiểu quá, như thế coi như đã đính hôn rồi, vậy tại sao không dứt khoát mua nhãn rước luôn?

Vả lại...

Bọn họ không mua nhấn...

Vậy "Chiếc nhẫn đến từ tương lai" trên tay mình... Rốt cuộc là từ đâu ra? Liêu Y Y cười hì hì.

Nàng lấy một cái bao lì xì từ trong túi của mình ra, bên trong có một tờ tiền một tệ màu nâu đỏ mới tỉnhl

"Hi hi, lúc đó ta cứ cảm thấy dù sao chúng ta vẫn chưa kết hôn kia mà, nhỡ đeo nhẫn sẽ bị mẹ chồng nhìn thấy, vậy chẳng phải sẽ cho rằng ta rất tùy tiện hay sao?"

"Ngươi xem ngươi xem này, loại tiền giấy một tệ bản cũ này ngươi còn nhớ chứ? Đây là quà gặp mặt mà mẹ chồng của ta tặng! Bên trong là mười nghìn lẻ một tệ, ngụ ý nghìn dặm mới tìm được một!"

"Bà ấy cũng có lòng quá đi, chắc là cảm thấy tờ một tệ màu xanh lá không đẹp nên đã cất giữ trước tờ một tệ bản cũ màu đỏ nâu từ sớm!"

Đới Sở Thiền nhận lấy tờ một tệ kia, phát hiện nó vẫn còn rất mới, không hề có bất kỳ một nếp uốn nào.

Có lẽ nó đã được kẹp vào trong trang sách từ rất nhiều năm trước rồi... Xem ra...

Mẹ Lâm Huyền thật sự rất hài lòng với cô con dâu này, còn bỏ công sức như thế. "Tốt quá rồi... Ngươi có một người mẹ chồng tốt như thế. Đến cả chỉ tiết nhỏ thế này cũng để tâm tới."

Tốt thật.

"Đúng đó - Cha chồng và mẹ chồng của ta đều vô cùng dễ tính, đều vô cùng thích ta. Ta cũng không nhịn được mà muốn mau chóng gả cho Lâm Huyền rồi!"

Sau khi hai người nói chuyện phiếm được một lúc thì tiếp tục luyện múa. Rồi lại luyện tiếp mấy lần nữa, Đới Sở Thiền đều phát huy vô cùng tốt.

Khi múa bài múa này, nàng đã có thể xử lý toàn bộ tất cả chỉ tiết vô cùng hoàn mỹ từ lâu.

Bình thường, khi Liễu Y Y có thời gian rảnh, nàng liền gọi Liễu Y Y đi luyện múa cùng.

Còn khi Liễu Y Y không rảnh, ví dụ như cuối tuần, Đới Sở Thiền liền dùng âm thanh tiếng đàn đã được ghi âm lại, vừa nghe vừa múa.

Vào khoảng thời gian gần đây, trên chân nàng phồng rộp lên đến mức chọc thủng một cái lại mọc thêm một cái, chọc một cái lại mọc thêm cái nữa... Nhưng vì muốn luyện tốt đoạn vũ đạo "Hôn lễ trong mơ" này, Đới Sở Thiền cắn răng, nhịn đau, khiến ngón chân của mình bị cọ xát đến mức sắp ra kén!

Sau khi cọ xát đến mức có vết chai thì trái lại không còn bị phồng rộp nữa.

"Hôn lễ trong mơ" là một trong những bài múa với dương cầm nổi tiếng nhất trên thế giới, vũ đạo vô cùng khó, nhưng Đới Sở Thiền không sợ.

Vả lại có khó đi nữa, liệu nó có khó hơn khoảng thời gian sáu năm khó khăn mà Liễu Y Y và Lâm Huyền trải qua cùng nhau không? Có khó hơn nữa, liệu có khó hơn việc Liễu Y Y có thể từ bỏ cuộc sống hơn người vì Lâm Huyền không?

Mỗi lần khi nàng luyện múa đều luyện đến mức cơ thể kiệt sức, toàn thân đau nhức, nàng luôn nhớ đến câu chất vấn mà dì nhỏ Lý Tô Tô đã nói với mình: "Những chuyện mà Liễu Y Y làm vì Lâm Huyền, ngươi có thể làm được đến mức đó không?"

"Ngươi có thể vì Lâm Huyền mà từ bỏ cuộc sống hơn người không?"

"Ngươi cho rằng ngươi có thể vì hắn mà chạy đến tận hội trường ở nước Mỹ nâng cao lá cờ đỏ không?”

Mỗi lúc đó, Đới Sở Thiên luôn cắn môi đứng dậy!

"Ta có thểt"

"Ta có thể... Nhưng ta không có cơ hội."

Lúc nghĩ đến việc bản thân không có được cơ hội này, Đới Sở Thiền luôn không nhịn được mà thở dài.

Nàng muốn hoán đổi với Liễu Y Y...

Dù cuối cùng nàng có thích Lâm Huyền thế nào, có bao nhiêu kỷ niệm trong mơ cỡ nào đi nữa. Nhưng ở hiện thực, đạo đức và luân lý, nàng vẫn phân biệt rõ. Nàng không phải là kẻ thứ ba.

Nàng cũng sẽ không làm kẻ thứ ba.

Cả đời nàng sẽ không chen chân vào tình yêu giữa Liễu Y Y và Lâm Huyền, sẽ không làm bất kỳ chuyện gì vượt rào.

"Nên... Điều ta có thể làm... Chỉ là múa bài múa này thật tốt..."

"Đây là điều duy nhất ta có thể làm vì Lâm Huyền học trưởng trong cuộc đời ta."

Đới Sở Thiền hiểu rất rõ, dù mình có thích Lâm Huyền đến thế nào đi nữa thì tình cảm này chung quy vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước.

Giống như là "Hôn lễ trong mơ”... Hôn lễ của nàng...

Chỉ có thể ở trong mơ...

Tiếng dương cầm cuối cùng rung động, rơi xuống.

Đới Sở Thiền hoàn tất vở múa mà không hề có bất kỳ một sai sót nào...

Trong chuỗi ngày dài rồi lại đêm thâu, vô số lần luyện múa, nàng đã sớm như hòa thành một với khúc dương cầm này.

Cũng đã sớm biến thành... Cô dâu trong mơ.

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!

Tiếng võ tay của Liễu Y Y lại vang lên lần nữa.

Nàng cảm nhận được điệu múa của Đới Sở Thiền, thật sự có một loại hấp dẫn khiến ta say mê.

"Yên tâm đi Sở Thiền. Chờ Lâm Huyền biết được ngươi vì muốn cảm ơn hắn nên mới múa bài múa này trên đại hội biểu dương, hắn nhất định sẽ vô cùng cảm động!"

Đới Sở Thiền lau mồ hôi, lau chiếc nhẫn, vui vẻ cười nói: "Y Y học tỷ, ngươi có thể giữ bí mật giúp ta chứ?"

Liễu Y Y kiêu ngạo võ ngực: "Ngươi cứ yên tâm! Mặc dù Lâm Huyền luôn nói ta không biết giữ kín bí mật, không có lòng dạ quanh co... Nhưng chuyện này của ngươi, tới tận bây giờ ta chưa từng nhắc đến với hắn!"

"Ưm... Ta chỉ từng đề cập với hắn là sẽ có một học muội biểu diễn "Hôn lễ trong mơ" cùng ta, ta đánh đàn học muội múa... Ta không nói gì khác nữa, cũng không nói ra tên của ngươi, cứ để hắn chờ đợi điều bất ngờ này."
Bình Luận (0)
Comment