Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199: Bài Múa Cảm Ơn

Chương 199: Bài múa cảm ơn Chương 199: Bài múa cảm ơnChương 199: Bài múa cảm ơn

Đới Sở Thiền nghe xong thì phụt cười thành tiếng!

Khó trách Lâm Huyền học trưởng nói nàng không giữ nổi bí mật.

Đây không phải đã nói hết 80% luôn rồi hay sao! Có điều, Đới Sở Thiền cũng không quá để ý.

Bất ngờ hay không không quan trọng, chỉ là ân tình mà nàng muốn cảm tạ có thể truyền đạt đến đúng chỗ là được rồi.

Đột nhiên Đới Sở Thiền nghĩ đến chuyện gì đó.

"Y Y học tỷ, đột nhiên ta nhớ ra một chuyện. Lúc ta kết thúc bài múa chào cảm ơn, nhất định phải cúi đầu với phía trước sao?"

Liễu Y Y uống một hớp nước, vặn đóng nắp chai lại, lông mày hơi nhướng lên: "Đương nhiên rồi, đấy không phải là việc cơ bản nhất trong lễ nghỉ múa sao. Khi chào cảm ơn múa đơn, nhất định phải đứng ở chính giữa, cúi đầu về phía trước, sau đó rời đi theo hướng bên phải... Trong sách giáo khoa năm nhất của các ngươi có viết mà, giáo viên chưa dạy sao?"

Đới Sở Thiền cười, lắc đầu: "Chuyện đó thì ta biết. Nhưng... Hôm nay ta đã hỏi cha rồi, ông nói tại buổi đại hội biểu dương, chính giữa hàng ghế thứ nhất đều dành cho các nhân vật lớn, Tống lão ngồi ở ngay chính giữa."

"Còn đám người được khen thưởng như Lâm Huyền thì đều ngồi ở hàng trước nhất bên trái khán đài. Bởi vì bọn họ phải lên sân khấu nhận khen thưởng từng nhóm một nên được sắp xếp tập trung lại tại một góc trong cùng gần sân khấu nhất."

Liễu Y Y thành thật gật đầu. Sắp xếp như thế rất hợp lý.

Nàng vẫn chưa nghe hiểu được ý tứ trong lời Đới Sở Thiền... Đới Sở Thiền khẽ cắn môi, nói thẳng ra: "Y Y học tỷ, cái cúi chào cuối cùng tiết mục... Ta có thể cúi đầu hướng về phía bên phải sân khấu được không... Bởi vì phía bên phải sân khấu chính là khán đài bên trái, Lâm Huyền học trưởng ngồi ở hướng đó."

"Ta... Nếu bài múa này của ta đã múa để cảm ơn hắn, ta cảm thấy cúi đầu về phía hãn cũng khá hợp lý ấy! Ngươi nói xem có được không..."

Liễu Y Y nghe là do vậy, lập tức bật cười: "Ha ha ha ha, Sở Thiền à, ngươi đáng yêu thật đó. Ý tưởng này của ngươi đương nhiên là không được rồi... Nhiều nhân vật lớn của thành phố như thế... Ngươi biểu diễn trên sân khấu, khi cúi đầu chào lại cúi chào cảm ơn mỗi một phía, như thế coi như là sai sót lớn rồi!"

"Sau khi ngươi xuống sân khấu, nhất định sẽ bị giảng viên mắng cho xem. Đương nhiên... Việc bị mắng chỉ là chuyện sau đó thôi. Quan trọng là trong hội trường đại hội biểu dương lúc đó có gần vạn người có mặt, ngươi không đắc tội nổi đám người này đâu!" Liễu Y Y hiểu ý Đới Sở Thiền. Nhưng...

Làm trò cười ngay trước mặt gần vạn người xem, nàng không băng lòng để Đới Sở Thiền mang sai lầm như thế trên lưng.

Một học muội đáng yêu như thế, Liễu Y Y không muốn để nàng bị người khác chỉ trỏ, để nàng trở thành trò cười trước mặt thiên hạ.

"Ngươi yên tâm, Sở Thiền. Đợi đến tối sau khi trở về, ta nhất định sẽ nói rõ ràng cho Lâm Huyền biết!"

"Ta sẽ kể tất cả cố gắng, nỗ lực, vất vả của ngươi cùng với thành ý mà ngươi muốn biểu đạt cho Lâm Huyền biết! Hắn nhất định sẽ vô cùng cảm động!"

Đới Sở Thiền nghe xong, gật đầu mỉm cười: "Vâng, học tỷ. Vậy ta nghe lời ngươi! Cúi đầu chào các đại nhân vật có mặt ở hội trường!"

Sau đó, bên trong phòng luyện đàn lại vang lên tiếng đàn êm tai, diễn tập khúc "Hôn lễ trong mơ" một lần nữa...

Ngày hôm sau. Reng reng reng. 06:43.

Đồng hồ báo thức đúng giờ, đánh thức Lâm Huyền. Sau khi ấn tắt đồng hồ báo thức, Lâm Huyền nhìn về phía ngày tháng trên màn hình điện thoại.

Ngày 13 tháng 7.

Sau đó hắn ấn mở phần mềm hòm thư QQ trên điện thoại.

Trong phần "thư chờ", tìm đến mail đã viết xong hôm qua, sửa đổi thời gian gửi dự kiến thành mười hai giờ trưa ngày 14 tháng 7.

Cũng chính là mười hai giờ trưa mai.

Như thế, chỉ cần hắn tử vong trong khoảng thời gian này.

Mail đã được cài đặt thời gian gửi dự kiến sẽ gửi đến hòm thư của Liễu Y Y vào trưa mai.

Mà Liễu Y Y sẽ dựa theo chỉ dẫn trong mail, gửi thư cho hắn ở quá khứ, để hắn khởi tử hồi sinh.

Sau khi Lâm Huyền rời giường, hắn đi rửa mặt, sắp xếp hành lý, đeo ba lô lên lưng, xuất phát.

Hôm nay, hắn định đến Đế Đô một chuyến.

Hắn đi thăm phòng thí nghiệm của Lưu Lộ thử, nhân tiện hỏi hắn nghiên cứu có tiến triển gì chưa.

Lâm Huyền lái chiếc Rolls Royce Sweptail tiến thẳng đến bãi đậu xe của sân bay Đông Hải, sau đó đăng ký, bay thẳng đến Đế Đô.

Máy bay đi rất nhanh.

Ba tiếng đồng hồ sau đã đến.

Sau khi rời khỏi sân bay, Lâm Huyền gặp được Lưu Lộ đến đón mình. "Lâu... Lâu rồi... Không... Gặp, Lâm... Lâm Huyền..."

Lưu Lộ vừa cười vừa lắp ba lắp bắp chào hỏi.

Lâm Huyền không đáp lời, vỗ tay với hắn ta, ngồi lên chiếc xe máy điện của Lưu Lộ.

"Đại ca?"

Lâm Huyền không nhịn được nói: "Ta đổ kinh phí cho ngươi nhiều như thế, ngươi không thể đầu tư chiếc xe ô tô nào tử tế à?"

"Ta biết ngươi không muốn lãng phí kinh phí, nhưng một chiếc xe phổ thông... Hoặc xe điện Fosun hàng nội địa cũng đâu có mất bao nhiêu tiền!"

Lưu Lộ lắc đầu, đưa một cái nón bảo hiểm cho Lâm Huyền. Sau đó hắn ta cũng tự mang nón bảo hiểm cho mình.

Tay phải vặn ga một cái!

Động cơ điện chậm rãi khởi động...

"Chúng ta... Bình thường... Ở lại ký túc xá... Phòng nghiên cứu... Không ra khỏi cửa... Không dùng đến... Xe... Chiếc xe này... Cũng của người khác..."

Mặc dù Lưu Lộ nói năng lắp bắp nhưng ở chung lâu ngày Lâm Huyền đã có thể thích ứng được với cách nói chuyện của hắn.

Vậy mà hắn có thể nghe hiểu được không chút trở ngại nào!

Ý của Lưu Lộ là bình thường bọn họ đều ở trong ký túc xá của phòng nghiên cứu, không hề ra ngoài, nên không cần đến xe ô tô.

Phía trước là đèn đỏ, Lưu Lộ thắng gấp.

Lâm Huyền to con như thế, bản thân bị chen chen lấn lấn không chịu nổi, tất nhiên là ngồi không được vững! Lực quán tính lớn lập tức khiến hắn tì hẳn người lên lưng Lưu Lộ!

Lưu Lộ mang vẻ oán trách quay đầu về phía sau: "Ngươi... Ngươi... Đừng... Tì lên ta... Ngồi vững... Vững chút..."

Lâm Huyền bất đắc dĩ nhún vai: "Đại ca à, ngươi là anh ruột của ta! Cả thân người lớn cỡ này, ngươi nói ta phải vịn vào đâu bây giờ? Ngươi xem chân ta này, chân phải thò cả ra ngoài rồi, như bươm bướm ấy"

Lưu Lộ dùng ánh mắt nghiêm túc như nghiên cứu học thuật nhìn vào Lâm Huyền: "Ngươi... Có thể... Ôm... Eo của ta... Như thế... Sẽ... Không sợ... Ổn thỏa... Rồi..."
Bình Luận (0)
Comment