Chương 200: Đặt tên
Chương 200: Đặt tênChương 200: Đặt tên
Lâm Huyền câm nín.
Trước mặt mọi người, hai thằng đàn ông ôm eo, cưỡi xe máy điện... Vậy hắn thà chết luôn cho rồi!
Hắn lập tức tuột xuống xe.
Toàn thân đau nhức.
"Lưu Lộ, từ chỗ này đến phòng nghiên cứu kia của ngươi còn xa không?"
"Còn cách... Đại khái... Một cây số... Kia... Ở... Đế... Trong trường đại học."
Lâm Huyền gật đầu.
Hắn ra hiệu cho Lưu Lộ tiếp tục cưỡi xe đi đi: 'Ngươi cứ chạy xe thẳng về phía trước đi, ta chạy bộ cùng ngươi."
Lưu Lộ cố chấp lắc đầu, võ lên chỗ ngồi phía sau: "Lại... Lại đây..."
Lâm Huyền bất đắc dĩ thở dài, giải thích với hắn ta: "Lưu Lộ, có lẽ có rất nhiều chuyện mà những người làm học thuật như các ngươi chưa trải qua, đa phần mọi chuyện trên thế giới này không chỉ đơn giản là 1 + 1 = 2. Giống như việc hai thằng đàn ông chúng ta cùng nhau cưỡi một con xe điện vậy... Haizzz, thôi bỏ đi, ta nói ngươi cũng không hiểu."
Lâm Huyền lôi điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số điện thoại của Tổng giám đốc tập đoàn Fosun - Trần Khánh.
Tập đoàn Fosun này do Lâm Huyền thành lập sau khi thay đổi lịch sử.
Là con rồng trong ngành ô tô điện chiếm thị phần cao nhất và tiên tiến nhất trên thế giới.
Lâm Huyền có trong tay 100% cổ phần tập đoàn Fosun...
À không...
Hắn đã thưởng cho Trần Khánh 20% rồi, nên chỉ còn lại 80%."Lâm tổng! Xin hỏi có điều chỉ dặn dò!"
Bên phía Trần Khánh nhanh chóng nhận cuộc gọi!
Chỉ cần là cuộc gọi của Lâm Huyền, dù là đang mở cuộc họp đi nữa, hắn cũng sẽ lập tức kết nối ngay!
Dù sao Lâm Huyền không chỉ là ông chủ của hắn mà còn là ân nhân và quý nhân của hắn!
Lâm Huyền không nói nhiều, vào thẳng vấn đề: "Trong đại học Đế Nam Đế Đô có một đơn vị nghiên cứu đang thực hiện dự án nghiên cứu quan trọng, rất quan trọng đối với quốc gia. Quyên tặng cho bọn họ mấy chục chiếc xe, xe buýt lớn, xe điện loại nhỏ, xe thương vụ gì đó đi. Chút nữa ta gửi số điện thoại liên lạc cho ngươi."
"Vâng ạ, không thành vấn đề! Lâm tổng yên tâm, mấy ngày tới sẽ đem tới cho bọn họi" Lâm Huyền cúp máy.
Việc này xem như sắp xếp ổn thỏa rồi.
Mặc dù Lưu Lộ là người nửa câm, nhưng thính lực không có vấn đề gì!
Hắn nghe thấy rõ ràng Lâm Huyền muốn quyên tặng cho bọn họ rất nhiều xe: "Ngươi... Muốn tặng... Bọn ta... À..."
Lâm Huyền lập tức giơ tay ra hiệu ngắt lời hắn: "Ta không phải từng nói với ngươi rất nhiều lần rồi hay sao! Đừng có sống kiểu khổ sở như thế nữa!"
"Các ngươi là nhà khoa học! Là những nhà khoa học dẫn đầu tiến bộ nhân loại! Thiếu thứ gì, thiếu bao nhiêu tiền thì cứ việc nói với ta, ta sẽ giải quyết giúp các ngươi."
"Đi thôi, đừng ngẩn người ở đó nữa. Một cây số thôi mà, đi chút nữa là đến rồi. Dù sao ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện trong sở nghiên cứu là được rồi, tất cả chuyện bên ngoài đều giao hết cho ta!"
Dứt lời, Lâm Huyền đeo ba lô một bên vai, tiến về phía trước.
Lưu Lộ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao lớn trước mắt... Trong lòng... Đập mạnh một phen!
Hai người cứ thế một người cưỡi xe một người đi bộ tới sở nghiên cứu trong trường đại học Đế Nam.
Trên đường đi, Lưu Lộ lắp ba lắp bắp giới thiệu sơ qua với Lâm Huyền.
Trước đây sở nghiên cứu này là một hạng mục trọng điểm nhà nước đầu tư.
Về sau hạng mục này hoàn thành cũng trở nên để không.
Đúng lúc dưới sự giật dây của giáo sư Đinh Nghi, Lưu Lộ và trường đại học Đế Nam xem như tạo ra "hợp tác khoa học”.
Lưu Lộ phụ trách bơm tiền, sửa sang lại phòng thí nghiệm cao cấp này, mua thiết bị. Còn bên phía nhà trường thì cung cấp sân bãi và điều kiện cơ sở hạ tầng khác.
Lưu Lộ không cần phải chia sẻ thành quả nghiên cứu với bên phía nhà trường, nhưng phải cho phép nghiên cứu sinh và tiến sĩ sinh của trường học tham gia thực tập tại sở nghiên cứu, và cấp tiền lương thực tập theo tiêu chuẩn của nhà nước.
Việc này đối với Lưu Lộ mà nói quả thật chính là chuyện tốt "vẹn cả đôi đường"!
Nhiều nghiên cứu sinh, tiến sĩ sinh và cả hướng dẫn như thế có thể thuê, bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái.
Hơn nữa, dưới sự giật dây của giáo sư Đinh Nghi, đôi bên còn đạt thành thỏa thuận vô cùng tốt đẹp.
Thành quả nghiên cứu không cần chia sẻ với nhân viên phía nhà trường, điều này cũng rất thích hợp với hứa hẹn giữa Lưu Lộ và Lâm Huyền. "Lâm... Đến... Đến rồi."
Lâm Huyền nhìn về phía sở nghiên cứu.
Diện tích rất lớn, tầng lầu cũng rất cao, phải cỡ năm tầng lầu, sân vườn cũng rất rộng, phía nam còn có phòng thí nghiệm tạo hình kỳ quái.
"Nơi này quả thật không tệ."
Lưu Lộ gật đầu: "Nhờ... Nhờ có... Giáo sư... Đinh Nghi..."
"Đúng rồi... Chắc là ngươi... Không quen biết..."
Lâm Huyền giơ tay chặn ngang lời của hắn: "Ta biết, cảm ơn, ngươi không cần kể nữa. Nhưng bây giờ hắn không biết là ta."
Lâm Huyên và Lưu Lộ tiến vào trong sở nghiên cứu."Phụt!"
Vừa nhìn thấy cái vợt treo trên cổng vào, Lâm Huyền không nén nổi, suýt phun ra một ngụm máu.
"Cái tên chó móa gì thế này!"
Chỉ thấy trên bảng tên ở cổng viết mấy chữ theo thể chữ Khải "Sở nghiên cứu Huyền Lộ đại học Đế Nam.
Đơn giản đến mức khiến người ta nổi cả da gà! Trông cmn hệt y như không gian tình nhân vậy đó!
Lâm Huyền chỉ vào tấm biển kia, chất vấn Lưu Lộ: "Ngươi đặt tên hả?"
Lưu Lộ duõi ngón tay cái, khẽ gật đầu.
"Còn đổi được không?"
Lưu Lộ tỏ vẻ khó xử: "Nếu... Đổi... Phải... Phê duyệt lại lần nữa... Nghi... Phiền... Nghỉ giáo... Sư..."
Lâm Huyền thở dài một hơi thườn thượt. Thôi bỏ đi bỏ đi...
Mấy người làm nghiên cứu học thuật này, đầu óc thẳng thắn, không còn cách nào khác.
"Thôi bỏ đi, đây là chuyện nhỏ thôi. Ta hỏi ngươi, nghiên cứu 42 đến đâu rồi? Có tiến triển đột phá gì không?”
Nói đến đây, đột nhiên hai mắt Lưu Lộ sáng rực, mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Có!"