Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259: Hội Hỗ Trợ Tiếc Nuối

Chương 259: Hội hỗ trợ tiếc nuối Chương 259: Hội hỗ trợ tiếc nuốiChương 259: Hội hỗ trợ tiếc nuối

Chương 259: Hội hỗ trợ tiếc nuối

Nhìn người đàn ông mặc áo gió đi xa, Liễu Y Y mới rụt rè từ sau lưng Lâm Huyền thò đầu ra hỏi: "Chồng ơi... Ngươi quen biết người kia à? Ta cảm thấy người kia kỳ quái làm sao ấy, còn nói cái gì lừa bán phụ nữ, bắt cóc trẻ con?"

Lâm Huyền gật đầu: "Hắn chính là kẻ buôn người đã bắt cóc đứa trẻ ở trung tâm thương mại chiều hôm nay."

"Hả?!"

Liễu Y Y kinh ngạc hô lớn!

"Vậy... Giờ chúng ta mau chóng báo cảnh sát đi? Đợt thêm lát nữa thì hắn chạy mất!"

Lâm Huyền xoa đầu Liễu Y Y, mỉm cười: "Yên tâm đi, hắn không chạy thoát được đâu. Hắn không những không chạy thoát được..."

Lâm Huyền nhìn bóng dáng dần biến mất trong bóng đêm, trong ánh mắt chứa đầy sự chán ghét: "... Hơn nữa...

"Hắn đã chết rồi."

Không sai.

Tên cặn bã xã hội này.

Cần phải giết!

Hắn đã nhận ra thân phận của Lâm Huyền, đoạn lịch sử này cần phải cải biến. Hiện tại Lâm Huyền không có cách nào giết hắn, chỉ có thể gửi thư về quá khứ, để Lâm Huyền trong quá khứ giết hắn!

Hơn nữa... Giết hắn một mặt vì dân trừ hại, một mặt khác, Lâm Huyền cũng có tư tâm.

"Trước khi phán tử hình cho tên này, mình phải tự tay thẩm vấn hắn! Từ trong miệng hắn moi ra tin tức mấu chốt!"

Lâm Huyền bảo Liễu Y Y không cần lo lắng.

"Hiện tại không phải lúc rút dây động rừng, việc chúng ta nên làm không phải là bắt mỗi hắn ta một kẻ buôn người, mà là nghĩ cách bắt được cả đội bắt cóc buôn người!"

"Chỉ có như thế, chúng ta mới có khả năng một lưới bắt hết, giải cứu càng nhiều đứa trẻ, cứu vớt càng nhiều gia đình."

Liễu Y Y bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như thế... Vậy vừa nãy các ngươi nói chuyện kỳ quái gì đó..."

"Ta chỉ là nói bừa thuận theo lời nói của hắn, có lẽ hắn nhận nhầm ta với ai khác." Lâm Huyền tùy ý nói dối: "Loại người như bọn hắn, đa số là kẻ nghiện, chắc là bị ảo giác rồi. Yên tâm đi, đều giao cho ta, ngày mai tỉnh lại, tên buôn người kia chắc chắn sẽ bị bắt về chịu án phạt!"

Liễu Y Y gật đầu, lời mà Lâm Huyền nói, nàng luôn luôn vô điều kiện mà tin tưởng!

Tỉng ting!

Lúc này, điện thoại của Lâm Huyền vang lên.

Là Đới Sở Thiền gửi tin nhắn tới.

Đới Sở Thiền: "Lâm Huyền học trưởng, xin lỗi vì muộn thế này rồi còn gọi điện thoại làm phiền các ngươi, ta muốn hỏi... Các ngươi đã an toàn về tới nhà chưa?" Đới Sở Thiền: 'Hôm nay đã xảy ra sự việc khủng khiếp như thế, ta hơi lo lắng cho các ngươi."

Lâm Huyền cho Liễu Y Y xem tin nhắn, sau đó trả lời: "Cảm ơn, bây giờ chúng ta chuẩn bị về nhà, ngươi cũng đi ngủ sớm đi."

Theo sau, hai người gọi taxi vê nhà.

Cũng không biết có phải hôm nay Liễu Y Y phải vất vả chạy qua chạy lại đi tìm đứa bé bị bắt cóc kia hay là cùng khóc lóc với Lý Tĩnh mà quá mệt rồi, về đến nhà tắm rửa xong, chúc ngủ ngon là đi ngủ ngay.

Cũng không làm nũng muốn "một bộ thủ tục trước khi đi ngủ".

"Ngủ đi, Sleeping Beauty."

Lâm Huyền đắp chăn cho nàng, điều chỉnh điều hòa về chế độ giấc ngủ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tối nay, hắn hoàn toàn làm rõ được mối quan hệ giữa Lôi Hạo Long, Hội hỗ trợ tiếc nuối 'ác ma" và bảy tông tội!

Đồng thời, cũng cần viết thư cho hắn trong quá khứ đi xử lý tên buôn người Lười Biếng kia! Phán tội tử hình!

Trước khi xử tử, còn phải tự tay thẩm vấn hắn ta, moi ra thông tin mấu chốt. Trên đường về nhà, Lâm Huyền đã sắp sẵn kế hoạch rồi.

Rót một cốc cà phê, Lâm Huyền tới thư phòng.

Sau đó cầm giấy bút, bắt đầu viết ra những vấn đề ngày hôm nay.

"Hôm nay, có tổng cộng 5 vấn đề cần phải làm rõ."

"Thứ nhất, Einstein có khả năng còn sống hay không."

"Thứ hai, rốt cuộc Hội hỗ trợ tiếc nuối là gì? Bọn họ có mấy thành viên?"

"Thứ ba, Lôi Hạo Long là một nhân vật như thế nào trong Hội hỗ trợ tiếc nuối." "Thứ tư, Ác Ma là Einstein hay là Hội hỗ trợ tiếc nuối? Hay là còn có kẻ khác?" "Thứ năm, bức tranh "Einstein buồn bã” không nên tồn tại kia là thế nào?"

Lâm Huyền quyết định giải quyết từng vấn đề một.

Vấn đề đầu tiên cũng là vấn đề mà hắn tò mò nhất: "Einstein có khả năng còn sống hay không?"

"Theo lý luận mà nói... Không nên có khả năng còn sống."

Lâm Huyền tuyệt đối không tin tưởng một nhà khoa học vĩ đại như thế lại có thể giấu giấu giếm giếm, sống lén lút trên đời này bao nhiều năm như vậy.

Ở trong lịch sử nguyên bản, Einstein chết vào ngày 18 tháng 4 năm 1955. hơn nữa, sau khi hắn chết, não của hắn bị vị bác sĩ điều trị cho hắn lúc đó lấy trộm, trộm làm giải phẫu, thực hiện rất nhiều nghiên cứu.

Cuối cùng cũng không nghiên cứu ra kết quả gì, vị bác sĩ kia rất thất vọng. Bởi vì phân tích theo góc độ sinh lý, đại não của Einstein không khác gì người bình thường.

Cuối cùng, phần đại não còn lại bị ngâm trong fomalin, trưng bày trong một bệnh viện ở nước Mỹ.

"Nhưng mà hiện tại lịch sử đã bị thay đổi, tới năm 1963 Einstein mới chết, tất nhiên là não của hắn cũng không bị trộm đi."

Lâm Huyền bắt đầu lên mạng tra tìm nguyên nhân cái chết của Einstein.

Tư liệu trên mạng đều nói rằng: "Einstein chết trong giấc ngủ, hưởng thọ 84 tuổi, thuộc về cái chết tự nhiên do cơ thể lão hóa."

"Sau khi tử vong, dựa theo di chúc, di thể được người nhà hỏa táng, rải tro cốt ra biển..."

Ừm...

Lâm Huyền gãi đầu.

Như thế thì chịu rồi!

Nói tóm lại, Einstein là "chết không thấy xác".

Nói là người nhà hỏa táng di thể, rải tro cốt ra biển, nhưng trên thực tế là chôn xuống đất hay làm gì thì không ai biết được.

Lâm Huyền cảm thấy tạm thời chưa thể tìm ra đáp án cho vấn đề này.

"Nếu muốn nghiệm chứng Einstein còn sống hay không, chỉ có hai phương án." "Một là đi tham gia tụ hội của Hội hỗ trợ tiếc nuối ở Đông Phòng Minh Châu, xem Einstein có thật sự xuất hiện ở nơi đó hay không."

"Hai là trực tiếp dò hỏi Lười Biếng, thoạt nhìn hắn đã tham gia tụ hội rất nhiều lân, chắc chắn hắn đã từng gặp được Einstein (nếu còn sống).

Như thế rất dễ dàng có thể đưa ra kết luận cho vấn đề này, cho nên Lâm Huyền không hề rối rắm. Bắt đầu nghiên cứu vấn đề tiếp theo: "Hội hỗ trợ tiếc nuối là gì? Có mấy thành viên?"
Bình Luận (0)
Comment