Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295: Kịch Tính

Chương 295: Kịch tính Chương 295: Kịch tínhChương 295: Kịch tính

Mạch suy nghĩ cứ như cuộn len.

Càng ngày càng loạn.

Lâm Huyền cảm thấy từ sau khi mình (gián tiếp) giết chết Lôi Hạo Long và phát hiện ra tổ chức "Hội hỗ trợ tiếc nuối" sau lưng Lôi Hạo Long thì manh mối có liên quan tới "ác quỷ” liền trở nên ngày càng hỗn loạn, ngày càng mơ hồ.

Hắn đã từng hoài nghỉ rằng "ác quỷ" đó liệu có phải là đứa bé trong bụng Lỹ Tĩnh hay không? Nhưng bất kể là nghĩ thế nào...

Kết luận này thật sự quá kịch tính.

Đây đâu phải là tiểu thuyết huyền huyễn hay tiểu thuyết tu tiên gì.

Một đứa bé còn đang nằm trong bụng mẹ, nó có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Còn có thể tiến vào Kim Đan kỳ từ trong bụng mẹ được chắc?

Nên kết luận đó đã bị Lâm Huyền lắc đầu gạt đi chỉ sau vài phút ngắn ngủi suy đoán.

"Quá kịch tính..."

"Chí ít, với hiện giờ là vậy."

Dù đến tận năm 2041. đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ này chẳng qua cũng chỉ hai mươi tuổi.

Một đứa trẻ hai mươi tuổi, tài giỏi cỡ nào?

Bình thường mà nói, nó còn chưa kịp tốt nghiệp đại học, nó có năng lực trở thành ác quỷ hủy diệt thế giới được sao?

Tiểu thuyết huyền huyễn mới dám viết fZ.JRL thế thôi.

Vậy nên, trước mắt người mang hiềm nghỉ là "ác quỷ" lớn nhất vẫn như trước là lão đại Hội trưởng, thủ lĩnh của "Hội hỗ trợ tiếc nuối" hoặc chính là người đứng đầu Thất tông tội - "Kiêu Ngạo".

Lâm Huyền trở về thư phòng.

Lấy một tờ giấy A4 ra bắt đầu viết những manh mối đã tìm hiểu được có liên quan tới "Hội hỗ trợ tiếc nuối".

"Thất tông tội có bảy người, sắp xếp dựa trên tội ác từ lớn đến nhỏ. Lớn tuổi như thế khẳng định là "Kiêu Ngạo', kết hợp với những lời Vương Hạo đã nói, có lẽ người đàn ông mang mặt nạ Einstein chính là "Kiêu Ngạo"!"

"Còn về phần Vương Hạo... Đầu tiên loại trừ mấy thứ hạng tội danh đầu tiên."

Hắn rất hiểu rõ Vương Hạo, không tiền không quyền không nắm giữ kỹ thuật trọng tâm, tất nhiên không thể nào có xếp hạng trên các thành viên hạch tâm rồi.

Huống hồ...

Vương Hạo có vẻ rất tùy tiện với tổ chức này.

Sau khi hoàn thành tiếc nuối của bản thân liền muốn rời đi, không hề có chút lưu luyến nào.

Nên chắc chắn Vương Hạo chỉ là một thành viên cấp thấp.

Thế là Lâm Huyền bắt đầu trau chuốt lại mạch suy nghĩ của bản thân được viết trên mặt giấy:

Kiêu Ngạo: Người đàn ông mang mặt nạ Einstein, là cố vấn kỹ thuật của Tesla.

Đố Ky: Lôi Hạo Long, đã chết. Phẫn Nộ: Chưa biết.

Lười Biếng: Đám buôn người, đang ở trong trại tạm giam, sắp chết đến nơi.

Tham Lam: Nhân vật quyền thế ở thành phố Đông Hải, có quen biết với mình.

Háu Ăn: Vương Hạo, không phải thành viên trung tâm, bị lợi dụng, năng lực lừa gạt rất tốt.

Sắc Dục: Chưa biết.

Cạch.

Lâm Huyền đóng nắp bút lại.

Thật sự không phải do Lâm Huyền có thành kiến với Vương Hạo...

Gia hỏa này, trong tổ chức, cùng lắm cũng chỉ là phái hôi xếp vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Sắc Dục không có gì bất ngờ xảy ra chắc hẳn là một phụ nữ.

"Quan trọng là... tên mập Vương Hạo chết bầm này, đúng là háu ăn thật! Vả lại còn dễ ăn ngon uống ngon, mỗi lần tụ tập đều ăn đến mức bụng sắp nổ tới nơi vậy."

Lâm Huyền nhớ lại dáng vẻ của Vương Hạo hôm họp lớp...'Uống!"

"Cạn ly này nữa!"

"Mời XXI Mọi người uống thôi!"

Hơn nữa mỗi lần uống đều mặt đỏ ké miệng rộng hoác.

"Haizzz... Vương Hạo, không phải nói ngươi chứ, đời này ngươi đã thua ở cái nết ăn này rồi."

Lâm Huyền cầm tờ giấy này lên. Xem thế này...

Tất thảy bảy thành viên (Giả thiết Hội trưởng chính là Kiêu Ngạo), có năm người đã bị làm rõ thân phận.

Không nhìn không biết, vừa xem da đầu liền run lên.

Năm người đã biết này! Thật sự đúng là đều có mối liên quan cả lớn và nhỏ đối với hắn!

"Hóa ra... Đã bao vây lấy mình rồi. Không riêng gì 42, mà còn có cả thành viên của Thất tông tội nữa... Thú vị! Các ngươi chơi trốn tìm là vì chuẩn bị thu lưới à?"

Lâm Huyền vẫn tin tưởng vững chắc việc thân phận của hắn chưa bị bại lộ.

Dựa trên "Hắc Ám Sâm Lâm Pháp Tác", không chết chính là không bị bại lội

"Không sao cả, dù sao ta đã có Bảo Hiểm Tử Vong, dù có chết cũng có thể để Y Y gửi thư về quá khứ cứu sống ta."

CạchI!

Lâm Huyền bật lửa, thiêu cháy tờ giấy.

Một luồng gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào, làm ngọn lửa cháy trên tờ giấy vụt tắt...

"Hở?"

Lâm Huyền xoay đầu sang.

Phát hiện ra rèm cửa phồng lên... bay bay ngược vào trong phòng.

Thật giống như... Phía sau rèm cửa có người vậy.

"Dạo gần đây... Sao luôn có cảm giác rợn tóc gáy thế nhỉ? Là tỉnh thần của mình nhạy cảm quá sao?"

Lâm Huyền tiến đến, hất rèm cửa lên.

Phần phật.

Rõ ràng là phía sau rèm cửa không có bất kỳ ai.

Dù sao đây cũng là lầu tám, nếu thật sự có người có thể bò từ ngoài vào trong cửa sổ, vậy ít nhất cũng phải là họ hàng của Spider Man mới được.

Càng đừng nói là trên cửa sổ còn đóng đỉnh phòng trộm vào từ cửa sổ.

"Dù sao Liễu Y Y cũng không có nhà, dứt khoát đóng cửa sổ lại thôi, cũng không sợ bị ngửi thấy mùi đốt giấy."

Cạch cạch.

Sau khi đóng cửa sổ lại, cơn gió gào thét ở bên ngoài cũng không thể nào thổi được vào trong phòng, âm thanh ồn ào náo động cũng nhỏ đi không ít.

Rèm cửa an phận rũ xuống bên cạnh vách tường, không còn lay động nữa.

Lâm Huyền lại lần nữa dùng bật lửa châm lửa đốt tờ giấy kia.

Tách tách.

Ngọn lửa ấm áp thuận thế lan hết toàn bộ trang giấy, giấy A4 màu răng dần hóa thành một mảnh nếp uốn màu đen. Tờ giấy đã cháy bị Lâm Huyền ném vào trong gạt tàn thuốc. Mười mấy giây sau, tờ giấy này hoàn toàn hóa thành tro tàn đen kịt, nằm ngửa bền dưới đáy gạt tàn. "Ngủ thôi, sáng ngày mai còn phải xem "buổi công bố sản phẩm của Tesla" nữa, xem thử xem gã Einstein giả mạo này rốt cuộc có bản lĩnh gì."
Bình Luận (0)
Comment