Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 296: Trò Cười

Chương 296: Trò cười Chương 296: Trò cườiChương 296: Trò cười

Lâm Huyền tắt đèn bàn đi.

Cạch.

Cửa thư phòng bị đóng lại.

Trong chớp mắt ngay khi cửa thư phòng bị đóng lại...

Ngọn gió men theo cánh cửa, cuốn theo rèm cửa trên tường, rồi lại tạo thành một mảng gợn sóng trên mặt tường...

Dường như là...

Còn có vài đốm màu xanh lam vẩy xuống...

Reng reng reng.

Ngày hôm sau, Lâm Huyền bị chuông báo thức đánh thức vào đúng 06:43.

Hắn cầm điện thoại lên xem thử. Thứ tư ngày 21 tháng 7.

Mấy ngày nay tâm trạng của Lâm Huyền khá nặng nề, vả lại một lúc nữa còn phải xem buổi công bố sản phẩm của Tesla, nên Lâm Huyền cũng không có ý định đi ngủ lại.

"Rời giường... Sau đó, đi chạy thể dục buổi sáng đã lâu không thực hiện thôi! Sức khỏe là vốn liếng để thực hiện cách mạng, xem như có vì cứu vớt thế giới tạo phúc cho nhân loại cũng phải có sức khỏe khỏe mạnh mới được."

Lâm Huyền xoay người ngồi dậy.

Rửa ráy mặt mũi đơn giản, sau đó thay sang bộ quần áo thể thao, ra ngoài chạy bộ. Bởi vì trước đây phải dậy sớm đi làm nên đã rất lâu rồi không chạy bộ sáng, lần trước chạy bộ sáng là hồi còn đi học đại học.

Lâm Huyền mở phần mềm chạy bộ trên điện thoại ra, quy hoạch một tuyến đường hình vuông hợp lý, ra ngoài xuất phát chạy về hướng đông, sau đó chạy men theo đại lộ, cuối cùng rẽ vê hướng bắc, hướng tây, rồi lại về hướng nam, hướng đồng, sau khi chạy ngang qua một trường tiểu học vừa lúc quay trở lại chung cư hiện tại.

Tuyến đường vừa đúng là một hình vuông.

Chiều dài năm cây số.

"Ok! Chạy chậm năm cây sốt! Tranh thủ chạy trong vòng ba mươi phút!"

Lúc này, trên đường chưa quá đông người.

Đại đa phần đều là bọn trẻ đi học sớm. Xe cộ trên đường cũng không nhiều.

Chạy bộ rất thoải mái.

Lâm Huyền để đầu óc thư giãn, không suy nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao khác, thoải mái hưởng thụ bầu không khí mát mẻ của sáng sớm.

"Phù, phù."

Sau khi chạy được nửa tiếng, Lâm Huyền đã hoàn thành một vòng, chạy đến ngoài hàng rào sân vận động của trường tiểu học.

Rồi lại chạy tiếp về phía trước năm phút nữa là có thể đến tiểu khu rồi.

Mặc dù hơi lâu hơn so với thời gian mong đợi một chút, nhưng có thể chạy trong vòng ba mươi lăm phút cũng xem như không tệ.

Xuyên qua hàng rào sắt cao cao, Lâm Huyền nhìn thấy bên trong sân vận động có hai đội học sinh tiểu học đang luyện kéo co.

Kéo co...

Thật sự là đã rất lâu rồi hãn không nhìn thấy môn thể thao này.

Lâm Huyền hiếu kì bước đến gần, lau đi mồ hôi, nhìn mấy đứa học sinh tiểu học đang kéo co bên trong.

Mấy bé học sinh tiểu học này đều mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, kiểu tóc về cơ bản cũng giống nhau. Lâm Huyền có cảm giác bọn nhỏ đều có độ tuổi xêm xêm nhau...

Nhưng các bạn nhỏ của đội ở bên trái, rõ ràng là vừa béo vừa to con. Còn các bạn nhỏ của đội ở bên phải thì hình thể đều tương đối nhỏ gầy.

"Thế này... Thế này là chơi không được rồi!"

Lâm Huyên không nhịn được lắc đầu, xót cho các bạn nhỏ học sinh tiểu học ở bên phải. Sự chênh lệch mạnh yếu quá lớn, không có cửa thắng...

Trong trận đấu kéo co giữa các học sinh tiểu học, sức nặng cơ bản đại diện cho mọi thứ.

Tuýt

Tiếng còi của giáo viên vang lên!

Hai đội học sinh tiểu học ở hai bên bắt đầu ra sức một lượt!

Mảnh vải đỏ cột ở chính giữa sợi dây thừng to, một hồi nghiêng về bên trái... một lát lại nghiêng về bên phải... Vậy mà lại tạo thành trạng thái giằng co.

"Ồ, không tệ ha."

Việc này vượt qua dự kiến của Lâm Huyền. Hắn vốn dĩ cho rằng... Dưới sự chênh lệch xa về sức nặng, kèo kéo co này chắc hẳn sẽ là thế cục nghiêng về một bên.

Nhưng không ngờ rằng vậy mà lại ngang cơ nhaul

Mảnh vải đỏ cột ở chính giữa sợi dây thừng bị "thế lực" hai bên lôi lôi kéo kéo...

Lôi kéo... Lôi kéo...

Một hồi lệch vê bên trái... Một lát lại lệch về bên phải... Vẫn cứ luôn bị giằng co miết!

Mặt mày của các bạn nhỏ học sinh tiểu học chợt đỏ bừng! Nhưng không thể từ bỏ được! Lúc này Lâm Huyền mới chợt nhận ra.

Đội học sinh hơi nhỏ con hơn ở bên phải mặc dù thể trạng không chiếm ưu thế nhưng lại rất có kỹ thuật!

Tư thế của mỗi người bọn nhỏ đều vô cùng tiêu chuẩn, đều là kiểu bàn chân hướng về phía trước, cơ thể ngả về phía sau, dùng thể trọng để thay thế lực cánh tay, tiến hành kéo dây.

Nhất định là do có giáo viên chuyên nghiệp chỉ đạo. Cuối cùng!

"Aaaaaaal"

"Chúng ta thắng rồi! AI"

"Thầy cô nói đúng thật, kỹ thuật rất quan trọng!"

"Bất ngờ thật đó!"

"Vậy mà thắng thật rồi!"

Lâm Huyền mỉm cười nhìn cảnh tượng đội học sinh bên phải reo hò.

Mà tương ứng với đó, đội mập mạp bên còn lại, từng người một đều ủ rũ, oán trách lẫn nhau.

Nhìn biểu lộ của bọn nhỏ là biết, bọn nhỏ vốn cho răng bản thân đã năm chắc thẳng lợi trong tay, không ngờ lại có kết quả như thế này.

"Xem ra... Yếu ớt và lạc hậu cũng không phải là chướng ngại cho việc giành thắng lợi."

"Kiêu Ngạo mới như thế."

Sau khi về đến nhà, Lâm Huyền dội nước tắm, làm bữa sáng.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc ngồi trước màn hình tỉ vi, trên ti vi, phát sóng trực tiếp buổi công bố sản phẩm cao cấp của Tesla cũng sắp khai mạc.

Giờ phút này.

Đám cư dân mạng Trung Quốc đang thay nhau gửi bình luận: "Tesla và Musk tám phần mười là nói láo rồi! Nghiên cứu của các ngươi về lĩnh vực lượng tử vốn dĩ đều năm ở mức độ lý thuyết, làm sao có thể bất ngờ đẩy ra pin lượng tử được chứ? Đột phá này là quá lớn, vốn không phù hợp với định luật Moore về phát triển khoa học!"

"Có phải lúc trước, sau khi Musk bị Lâm Huyền đại lão dạy dỗ thì tâm tính chợt bùng nổ bắt đầu làm về Thần học rồi không? Người mang mặt nạ Einstein kia là đồ quỷ quái gì vậy? Suýt chút nữa đã dọa chết bố rồi! Trong nháy mắt đó, ta còn thật sự tưởng rằng Einstein xuất hiện nữa đấy!"

"Cho dù là có Einstein thật đi nữa, lý thuyết lượng tử trước đó vẫn chưa có bất kỳ tính tiến triển đột phá gì, Musk có phải bị điên rồi không? Thu hút sự chú ý giới nghiên cứu toàn toàn cầu xong, sau đó lại thả quả rắm bảo là nói đùa. Đấy chẳng phải là muốn toàn nhân loại cười vào mặt hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment