Chương 301: Tang lễ của Lười Biếng, mặt nạ tụ họp, Lý Tĩnh phát hiện di vật!
Chương 301: Tang lễ của Lười Biếng, mặt nạ tụ họp, Lý Tĩnh phát hiện di vật!Chương 301: Tang lễ của Lười Biếng, mặt nạ tụ họp, Lý Tĩnh phát hiện di vật!
Lâm Huyền không thể không thấy hơi khó hiểu.
[Đới Sở Thiền này, có thật sự đóng vai trò quan trọng đến thế trong tương lai không?]
Rõ ràng, hắn không thể nào đưa ra đáp án cho vấn đề này.
Còn về phần mối liên hệ giữa "Hội hỗ trợ tiếc nuối" và kẻ địch kia... Việc này cũng rất khó giải thích.
Có lẽ bọn hắn cùng một hội.
Có lẽ bọn hắn không hề liên quan, đều có mục đích riêng.
Tóm lại, đáp án có liên quan đến "Hội hỗ trợ tiếc nuối" phải chờ đến lúc Lâm Huyền tham gia buổi tụ họp, biết chắc chắc thân phận thật sự rồi mới nói sau.
Lâm Huyền cầm điện thoại lên, ấn gọi cho Vương Hạo: "Alo? Vương Hạo, xem tỉ vi chưa? Buổi công bố của Tesla hình như xuất hiện người mang mặt nạ Einstein mà ngươi từng nhắc kìa."
Sau khi nhận cuộc gọi, Vương Hạo ở đầu dây bên kia lập tức măng chửi! Măng chửi thô tục đủ kiểu trọn hai phút!
"Thật con mẹ nó chứ! Ông đây vốn không hề biết nghiên cứu thứ này cuối cùng sẽ bị Tes cmn la kia dùng để chèn ép Trung Quốc! Má nó chớ, nếu ta biết từ sớm thì căn bản sẽ không tới cái Sở nghiên cứu đó!"
"Lâm Huyền! Lúc này bạn học chúng ta xứng đáng coi khinh ta được rồi, ta làm chuyện này có khác gì bán nước không chứ? Người khác có tin ta hay không cũng chả là gì hết, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng ta đấy! Lúc ta đến Sở nghiên cứu kia, thật sự không biết bọn hắn sẽ làm ra loại chuyện thế này đâu!"
Lâm Huyền tắt tỉ vi đi.
Lại lần nữa quay trở về ghế sô pha.
Giống như những gì hắn nghĩ, Vương Hạo không phải là loại người bán nước.
Ngược lại, hắn vẫn là người rất nặng tình cảm dân tộc. Loại chuyện bán nước này, hắn vốn không dám làm. Bên phía Vương Hạo vẫn còn đang hùng hổ.
Lâm Huyền liền ngắt lời hắn: "Được rồi, được rồi, việc này cũng không trách ngươi được. Vả lại, ngươi đừng có xem trọng bản thân quá như thế. Ngươi chỉ là một thành viên nghiên cứu nho nhỏ thôi, pin lượng tử đó, mặc kệ có ngươi hay không có ngươi thì hôm nay vẫn có thể nghiên cứu ra."
Nhưng Vương Hạo ở bên kia vẫn rất tức giận: "Nói như thế cũng không sai, nhưng dù sao ta đã tham dự vào rồi! Hơn nữa, ngươi đừng có xem như thế không là gì, ta hiểu rất rõ về loại pin lượng tử kia! Musk không hề khoác loác cái rắm gì hết! Loại năng lượng của hắn ta còn tốt hơn pin lithium truyền thống gấp mấy lần." có LH La
"Nếu như xe điện Tesla thế hệ mới thật sự dùng pin lượng tử thì việc đó tuyệt đối là đòn đánh nặng nề vào xe điện Fosun của Trung Quốc! Ta thật sự muốn chặt tay mình luôn quá! Thành kẻ bán cmn nó nước thật rồi!"
"Lâm Huyền, hay là ngươi mau tiến cử ta với Tổng giám đốc Trần Khánh đi, ta từ bỏ chứng nhận tốt nghiệp Đại học Chicago luôn! Để ta đến phòng nghiên cứu của tập đoàn Fosun, đem thành quả nghiên cứu pin lượng tử của Mỹ về trong nước! Mặc dù ta không nắm số liệu trọng tâm nhưng vẫn có sự trợ giúp nhất định trong việc nghiên cứu!"
Thái độ bên phía Vương Hạo vô cùng kích động.
Bla bla bla bla bla bla bla.
Lâm Huyền lại ngắt lời hắn tiếp: "Thôi được rồi được rồi, người đừng có tự trách nữa. Nếu ngươi đã biết người đàn ông mang mặt nạ Einstein kia không phải thứ gì tốt đẹp rồi, vậy cuộc gặp gỡ ngày 1 tháng 8 mà ngươi nhắc đến ấy, ngươi đừng đi nữa."
Dù sao Vương Hạo cũng là bạn bè của hắn.
Huống hồ Lâm Huyền hiểu rõ Vương Hạo, người này không có tâm nhãn gì đó, chín phần chín là bị người khác lợi dụng rồi.
Mặc dù không biết mục đích lợi dụng hắn là gì, nhưng Vương Hạo lại không hề tính ràng buộc nào với "Hội hỗ trợ tiếc nuối", chứng tỏ hắn đúng thật không bị lệch lạc tâm nhãn.
Vương Hạo ở đầu dây bên kia thở dài...
"Haizzz, đi thì vẫn phải đi thôi. Dù sao lúc đó ta đã hỏi Kiều... À không phải, ta đã hỏi vị Hội trưởng kia, liệu có thể đề cử đường lối theo nghiên cứu sinh cho ta hay không."
"Lúc đó ta đã cảm thấy hội hỗ trợ lẫn nhau mà, giúp đỡ lẫn nhau không phải cũng là chuyện nên làm sao? Không ngờ là người ta đồng ý ngay! Vừa gọi một cuộc điện thoại thì ngày hôm sau liền bảo ta đến Sở nghiên cứu Đại học Chicago, tìm thầy hướng dẫn báo cáo."
"Vậy nên... việc này không trách ai được cả, xem như chính bản thân ta ngu ngốc thôi."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Vừa rồi Vương Hạo rõ ràng định nói là "Kiêu Căng", nhưng lại cố sửa lời, đổi sang một cách nói khác, bảo là Hội trưởng.
Lâm Huyền không nhịn được muốn cười.
Khó trách "Hội hỗ trợ tiếc nuối" người ta không thèm để Vương Hạo làm thành viên trung tâm.
Với cái tính cách không có tí cảnh giác này, vừa nóng lòng thì miệng mồm đã không giấu nổi, uống say liền nói linh tinh, đổi lại là ai cũng không dám để hắn biết được bí mật quan trọng! Hai lượng rượu vào bụng là cái gì cũng nói ra sạch sẽ
Có điều, loại người ngay thẳng thế này vẫn rất thích hợp làm bạn. Chí ít là hắn sẽ không đâm dao sau lưng ngươi.
Có một "gián điệp" "đáng yêu" như thế, Lâm Huyền còn định moi thêm ít thông tin nữa từ trong miệng hắn.
Lâm Huyền liếc trái liếc phải, nghĩ kỹ nên làm sao gài được Vương Hạo rồi: "Vương Hạo, vị Hội trưởng kia của ngươi đối xử tốt với ngươi như thế, mà không có yêu cầu gì ở ngươi sao? Như đưa hội phí này, để ngươi làm việc cho hắn hay gì đó."
Vương Hạo ở đầu dây bên kia cũng rất thành thật: "Vậy thì không có, không có đâu. Ngươi ta không chỉ không có yêu cầu gì với ta mà vả lại mỗi lần hẹn gặp nhau còn lắng nghe, quan tâm ta nữa."
"Ngươi đừng có mà nói, buổi họp lớp của chúng ta cuối cùng có thể tụ tập với nhau còn phải cảm ơn người ta nữa đói"