Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306: Lôi Hạo Long Âm Hồn Bất Tán!

Chương 306: Lôi Hạo Long âm hồn bất tán! Chương 306: Lôi Hạo Long âm hồn bất tán!Chương 306: Lôi Hạo Long âm hồn bất tán!

Cạch.

Lý Tĩnh đã đợi từ lâu rồi, nhanh chóng mở cửa.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, gương mặt đầy nước mắt, đã khóc thành người nước luôn rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Huyền cũng không nhịn được mà thấy đau lòng thay.

Cũng không phải đau lòng cho tên Lôi Hạo Long bị trừng phạt đúng tội kia.

Mà là đau lòng thay cho Lý Tĩnh vẫn còn trẻ như thế, còn chưa kịp lập gia đình, mẹ và chồng đều mất sớm, trong bụng còn có một đứa bé chưa kịp sinh ra đời.

Con đường phải đi sau này, phải bước tiếp thế nào đây... Lý Tĩnh còn bối rối hơn cả Lâm Huyền.

Còn chưa kịp chào hỏi, nàng đã lôi Lâm Huyền vào thư phòng của Lôi Hạo Long!

"Lâm... Lâm Huyền... Ngươi nhìn giá sách kia kìa, ngươi có thấy không?”

Sắc mặt Lý Tĩnh tái nhợt, vươn ngón trỏ, chỉ vào trong góc giá sách của căn phòng.

Giá sách là giá sách gỗ lim rất phổ biến.

Có kiểu cách của lão cán bộ.

Cánh cửa bên trên đó vẫn chưa được mở ra.

Hai ngăn tủ bên dưới, một cái được kéo mở, tấm gỗ cửa bất lực rủ xuống ở bên đó...

"Bên trong ngăn tủ đang mở ở hàng dưới à?"

Lâm Huyền hỏi.

Lý Tĩnh xuống quít gật đầu: "Đúng... Đúng thế... Đúng thế..."

"Lúc ta đang thu dọn di vật của hắn, tình cờ mở hộc tủ kia ra! Sau đó... Sau đó... Sau đó bên trong liền nhảy ra mặt của ngươi!"

"Hu hu hu... Thật là hù chết ta mà! Ta tưởng là ai giết ngươi rồi, sau đó giấu trong ngăn tủ nhà ta chứ!"

"Sau đó ta mới phát hiện, đấy không phải là đầu của ngươi, chỉ là khuôn mặt thôi. Hơn nữa chỗ hốc mắt còn bị để rỗng làm thành mặt nạ... còn có dây đeo nữa."

"Nhưng mà... Như thế càng đáng sợ! Ta vốn không dám chạm vào! Mới thoáng nhìn thấy đã chạy ra ngoài phòng khách! Lập tức gọi điện thoại cho ngươi! Hu hu hu... Lâm Huyền... Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Hạo Long nhà ta rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì thế! Hu hu hưu..."

Lý Tĩnh vừa nói vừa khóc.

Lâm Huyền an ủi nàng một chút, để nàng đứng chờ ở cạnh cửa, đừng rời đi trước... Dù sao hắn cũng không biết rốt cuộc bên trong là cái gì.

Dọa cmn người quá đi thôi, tấm da người này lấy đâu ra vậy?

Sau khi trấn an Lỹ Tĩnh xong, Lâm Huyền chậm rãi tiến vào trong thư phòng...

Đèn trong thư phòng đều là đèn đọc sách màu ấm, vốn dĩ đã hơi tối. Vả lại bây giờ trời đã tối...

Toàn bộ thư phòng đều tràn ngập trong bầu không khí khủng bố...

Cộp.

Cộp.

Cộp.

Lâm Huyền bước từng bước một đến gàn giá sách kia.

Hắn dần cảm nhận được một loại cảm giác kinh dị...

Nói thật, xem như bên trong là đầu người của Lôi Hạo Long, Lâm Huyền cũng không cảm thấy sợ hãi.

Đầu người thôi mà.

Cũng không phải chưa từng nhìn thấy...

Nhưng hết lần này đến lần khác, bên trong lại là mặt nạ giống hắn! Việc này khiến người ta rất sợ hãi.

Chuyện kinh khủng nhất trên thế giới này chính là bản thân dọa bản thân! Lâm Huyền đã vòng qua bàn máy tính, tiến đến trước tủ sách.

Ngăn tủ bên dưới của giá sách rất thấp.

Lâm Huyền phải ngồi xổm xuống mới có thể nhìn thấy.

Ực.

Hắn nuốt nước bọt

Lâm Huyền vịn tay vào ngăn tủ, chậm rãi ngồi xuống... Nghiêng đầu.

Trưng bộ mặt tươi cười nhìn vào trong ngăn tủ đã mởi

Bộ mặt ngoài cười nhưng trong không cười!

Thứ đầu tiên lọt vào tâm mắt chsinh là một gương mặt vàng như nến! Trên mặt vẫn còn nụ cười mỉm vô thần cứng đời

"Mẹ nó! Thật sự là ông đây à!" Dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Nhưng trong căn phòng mờ mờ thế này, dưới tia sáng mơ hồ, nhìn thấy gương mặt vô thần vàng như nên của bản thân, Lâm Huyền vẫn hơi giật mình.

Nhưng ngay lập tức... Đợi sau khi đã nhìn rõ lại. Cảm giác kinh dị kia liền biến mất...

"Cái này... Cái này hình như không phải da người nhỉ?"

Lâm Huyền nghiêng đầu, quan sát từ nhiều góc độ...

Hắn phát hiện ra đây đúng là mặt nạ giống mặt hắn thật.

Nhưng...

Chất liệu này không hề giống là da người.

Trong ánh đèn rất tối mờ, màu sắc mặt nạ vàng như màu nến, rất dễ khiến người ta mới nhìn thấy lần đầu tiên nhìn thấy thành màu da người thật.

Nhưng khi đổi sang nhìn từ nhiều góc độ, không khó để nhận ra... Đây là mặt nạ có chất liệu cùng một loại với nhựa plastic.

Tám phần là mấy ngày hôm nay Lý Tĩnh nghỉ ngơi không tốt, tâm trạng không tốt, tinh thần bất an, chóng mặt, vừa nhìn xuống thấy cảnh này, sợ hết hồn, nên cũng không nhìn lại cẩn thận.

Lâm Huyền trực tiếp thò tay lấy cái mặt nạ kia ra.

"Quả nhiên... Đây là nhựa plastic sao?"

Tất cả chân tướng đã rõ ràng, cũng không còn gì phải sợ hãi nữa.

Nhiệt độ trong thư phòng dường như cũng dần ấm lên, Lâm Huyền cầm chiếc mặt nạ kia lên đặt dưới đèn bàn xem xét tỈ mỉ...

"Tinh xảo thật đấy, làm sao để chế tạo ra vậy nhỉ?"

Chiếc mặt nạ này, tỉnh xảo đến mức khiến người ta không thể nào lý giải được.

Khác biệt hoàn toàn so với loại mặt nạ Ultra Man mấy đồng một cái trên thị trường.

Nó được chế tác quá giống thật!

Đánh chết Lâm Huyền cũng không tin, Lôi Hạo Long có thể có tay nghề tốt như thế.

Lâm Huyền lật mặt nạ về phía chính diện.

Hắn phát hiện ra đây đúng là giống như mặt của mình, nhưng nụ cười được tạo thành kia... Hắn cũng không rõ rốt cuộc có phải là mình hay không.

Bởi vì đôi mắt đã bị gỡ ra.

Mất đi cảm giác chỉnh thể, nên gương mặt cười cũng trở thành dáng vẻ dữ tợn.

Lâm Huyền dùng ngón tay cọ lên mặt nạ.

Phát hiện ra nếp uốn trên da mặt nạ đều được phác họa một cách hoàn mỹ... Kiểu mặt nạ có vẻ ngoài rất thật này, mang lên mặt, nhìn từ đằng xa hoàn toàn có thể thật giả lẫn lộn. Chỉ có thể nhìn từ đăng xa thôi.

Nhìn gần vẫn thấy có hơi giả, không khác gì với mặt nạ Ultra Man mấy đồng một cái bên ngoài.

Hắn lật sang mặt trái của mặt nạ, bình thường không có gì kỳ lạ.

Bên trong đều là màu trắng của chất liệu, ở khoảng giữa có một cái dây đeo, có thể cố định mặt nạ trên đầu.

"Lý Tĩnh, ngươi đừng sợ... Cái này vốn không phải là mặt nạ da người gì cả. Có phải ngươi xem phim cổ trang, phim võ hiệp gì đó nhiều quá rồi không? Mấy thứ như thuật dịch dung, mặt nạ da người thế này, không tồn tại trong hiện thực đâu."
Bình Luận (0)
Comment