Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305: Mặt Nạ

Chương 305: Mặt nạ Chương 305: Mặt nạChương 305: Mặt nạ

"Tùy đi"

Quả nhiên, tên buôn người này bảo là tùy.

Nhân viên công tác cũng đã gặp nhiều rồi, trực tiếp ấn chọn bài đầu tiên trong danh sách bài hát rồi sau đó quay trở về.

"Cừu vui vẻ... Cừu xinh đẹp... Cừu lười biếng... Cừu sôi nổi..." Tiếng nhạc vui vẻ khoan khoái vang lên.

Trong lòng tên buôn người tưởng tượng đến thời gian tốt đẹp sau khi rời khỏi đâu, vui vẻ cất tiếng hát theo: "Đừng xem ta chỉ là một con cừu... Cỏ xanh cũng vì ta mà càng ngon hơn..."

Lưu tuần sát gật đầu.

Nhân viên công tác ấn nút chọn tiêm thuốc.

Bơm khí nén bên cạnh khung dầm được kích hoạt, mũi tiêm đầu tiên bắt đầu đưa vào.

"Cừu nhỏ thông minh không tưởng tượng được... Ngày qua ngày tâm trạng luôn vui vẻ..."

"Mặc dù ta chỉ là một con cừu... Có khó khăn hay cản trở chỉ ta cũng sẽ không đau lòng..."

Thuốc mê cực mạnh có hiệu quả cực kỳ nhanh. Rất nhanh sau đó, tên buôn người đã không còn sức lực để ca hát nữa.

Mí mắt lờ đờ.

Cuối cùng trước khi chìm vào cơn mê, hắn ta quay đầu nhìn sang Lâm Huyền... Khóe môi khẽ động đậy: "Thật ra... Làm một con cừu cũng rất tốt..."

Lâm Huyền nhìn vào hắn ta, nói: "Kiếp sau đi..."

Khi bước chân ra khỏi Cục tuần tra, đã là buổi chiều muộn trời đã lặn hẳn.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang.

Đã là hoàng hôn trời lặn về tây...

Chẳng biết tại sao Lâm Huyền lại không quá thích loại cảm giác khi mặt trời chiều ngả về hướng tây thế này, cứ luôn có cảm giác... Giống như màu máu tận thế.

Reng reng reng reng reng reng. Tiếng chuông lại reo.

Lâm Huyền cầm điện thoại ra xem, vậy mà lại là cuộc gọi từ Lý Tĩnh! Chuyện này khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Hắn và Lý Tĩnh, gần như không hề quen biết gì! Nói đúng hơn... Mức độ quen thuộc giữa hắn và Lôi Hạo Long còn nhiều hơn cả với Lý Tĩnh!

Sở dĩ biết đó là cuộc gọi từ Lý Tĩnh là vì hắn đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Lúc đó Lâm Huyền còn trái lương tâm nói rằng: "Trong lúc sắp xếp hậu sự cho Lôi Hạo Long, ngươi có cần giúp đỡ gì thì đều có thể gọi điện thoại cho ta..."

Chậc chậc chậc.

Lâm Huyền nhìn vào chiếc điện thoại còn đang reo reng reng reng kia, thật sự có cảm giác bản thân nhất thời lỡ miệng! Khách sáo cái quái gì lúc đó chứ.

Lý Tĩnh này gọi đến...

Sẽ không thật sự muốn mình giúp đỡ, xử lý hậu sự cho Lôi Hạo Long đấy chứ!

"Đừng mà... Như thế khiến người ta sợ chết đi được!"

Mang theo tâm tình bất an, Lâm Huyền nhận cuộc gọi...

"Alo?"

Đầu dây bên kia, giọng điệu Lý Tĩnh vô cùng hoảng loạn, cứ như thể gặp quỷ vậy.

"Lâm... Lâm... Lâm Huyền... Ngươi... Bây giờ ngươi, có thể... Đến nhà của ta không. Khi... Khi ta sắp xếp di vật của Lôi Hạo Long, phát hiện ra... Rất... Rất nhiều đồ đạc khủng bố!"

Lâm Huyền bị giọng của Lý Tĩnh hù dọa.

Cảm giác đó...

Giống hệt như bị Sadako bóp cổ rồi nói chuyện vậy! Nói thật...

Lâm Huyền không muốn đi cho lắm.

Nhưng lại cảm thấy...

Lỡ như phát hiện ra được bí mật gì đó của Lôi Hạo Long, có thể giúp hắn càng hiểu rõ hơn về Hội hỗ trợ tiếc nuối thì sao?

Mang theo tâm tình thấp thỏm, Lâm Huyền hỏi tiếp: "Lý Tĩnh, ngươi đừng căng thẳng. Nói cho ta, ngươi phát hiện cái gì?"

Bên kia điện thoại, giọng Lý Tĩnh run đến mức không còn rõ chữ, sợ đến mức phát khóc.

"Lâm... Lâm Huyền... Ta phát hiện một tấm..." "Một tấm... Mặt nạ da người của ngươi!"

Má...

Lâm Huyền bó tay thật rồi.

Cái gã Lôi Hạo Long này làm cái gì vậy chứ! Khi còn sống đã sống sai rồi.

Chết rồi còn hù dọa người ta theo cái kiểu này nữa, âm hồn bất tán quá rồi đấy! Lúc đầu Lâm Huyền đã nghĩ thử xem từ chối Lý Tĩnh thế nào...

Dù sao thì đây là chuyện hậu sự của Lôi Hạo Long. Cái chết của Lôi Hạo Long, hắn cũng có trách nhiệm gián tiếp, coi như người mang tin tức đầu tiên không giết hắn ta thì Lâm Huyền cũng sẽ giết hắn ta thôi.

Nên... Trong lập trường thế này.

Hắn lại đi xử lý hậu sự cho Lôi Hạo Long, đó chẳng phải là chồn chúc Tết gà, giả vờ khóc tang hay sao?

Lâm Huyền cũng đâu có đê tiện đến mức độ đó.

"Lý Tĩnh... Ngươi không nhìn nhầm đấy chứ, ngươi xem kỹ lại xem, có phải là trang bìa tạp chí, ảnh chụp gì gì đó..."

Đối với loại chuyện mặt nạ da người của hắn xuất hiện ở tại nhà Lôi Hạo Long... Lâm Huyền vốn không muốn tin.

Quá kinh dị!

Nhớ đến bức di ảnh cười như không cười trên bàn thờ ở nhà Lôi Hạo Long, Lâm Huyền càng không muốn đi.

Nhưng...

Lý Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại, cảm xúc cứ như bị đóng băng: "Ta... Ta không dám vào trong nhìn nữa hu hu hu hu! Đáng sợ quá đi thôi! May mà ngươi nhận điện thoại, nếu không ta sẽ cho là ngươi đã chết ở trong nhà bọn ta rồi!"

"Hu hu hu... Lâm Huyền, ngươi tới cứu ta với, ta không chịu nổi nữa... Bây giờ người có thể giúp ta cũng chỉ có ngươi thôi, ta cũng không biết liệu có nên báo cảnh sát chuyện này không nữa... Hu hu hưu..."

Lâm Huyền an ủi nàng ta hai câu. Sau đó cúp điện thoại.

Hắn ngồi lên chiếc Rolls Royce Sweptail, chạy về hướng chỗ ở tòa nhà Ngự Hải Lan Đình... Dù nói thế nào đi nữa, hắn vẫn phải đi xem thử xem sao.

"Mặt nạ", trong Hội hỗ trợ tiếc nuối, hình như là một thứ rất quan trọng.

Tên buôn người Lười Biếng cũng đã nói, lúc gặp mặt, tất cả mọi người sẽ chuẩn bị một chiếc mặt nạ của danh nhân để mang.

Như thế rất dễ là có thể đoán được.

Tấm mặt nạ da người kia rất có thể chính là chiếc mặt nạ mà Lôi Hạo Long đã chuẩn bị để mang theo đến tham gia buổi gặp mặt!

"Đúng là cmn mà, đầu óc tên Lôi Hạo Long này có bệnh chắc rồi!"

Lâm Huyền vừa lái xe vừa mắng to.

Trên thế giới này, tại sao lại có thể có một kẻ đáng ghét như thế chứ? Loại người này có thể sống đến tận bây giờ, thật phải cảm ơn lòng khoan dung độ lượng của quần chúng nhân dân.

"Ta có trêu ngươi ghẹo ngươi à Lôi Hạo Long? Khi còn sống thì sống mái với ta, sau khi chết rồi còn nghĩ đủ cách hù dọa ta nữa?"

Nhớ đến Lôi Hạo Long trong bức di ảnh trắng đen khủng bố kia... Lâm Huyền dứt khoát giãm chân ga...

Két

Sau một tiếng đồng hồ.

Lâm Huyền đã đến hầm đỗ xe của Ngự Hải Lan Đình. Đi thang máy lên nhà của Lôi Hạo Long, ấn chuông cửa.
Bình Luận (0)
Comment