Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304: Lần Này Ngươi Cần Mặt Nạ Gì?

Chương 304: Lần này ngươi cần mặt nạ gì? Chương 304: Lần này ngươi cần mặt nạ gì?Chương 304: Lần này ngươi cần mặt nạ gì?

Cũng không biết là do đầu óc hắn ta quá đơn giản.

Hay là do Lâm Huyền nói dối quá thật, vậy mà lại dễ dàng khiến hắn ta tin tưởng như thế.

Lâm Huyền nhìn xuống đồng hồ.

Thời gian mà Lưu tuần sát cho hắn chỉ còn lại chưa đến một phút. Nhất định phải nắm chắc thời gian "thăm hỏi khách sáo" mới được.

"Lười Biếng, sau khi ta chuyên chở ngươi ra ngoài rồi, trên thế giới này ngươi là người đã chết, không thể ra mặt. Vậy nên, ngươi có thứ gì cần chuẩn bị để tham gia cuộc hẹn nào không? Ta chuẩn bị sẵn cho ngươi."

Câu hỏi này của Lâm Huyền rất khéo léo.

Hắn cũng không biết tham gia buổi gặp mặt đó liệu có cần chuẩn bị cái gì hay không, nhưng hỏi như thế cũng sẽ không để lộ là bản thân không biết.

Kẻ buôn người khẽ lắc đầu: "Không có thứ gì cần đặc biệt chuẩn bị hết... Cứ như bình thường thôi, ngươi chuẩn bị giúp ta một chiếc mặt nạ đi."

"Mặt nạ?"

Lâm Huyền nhận được một thông tin mấu chốt! Tốt quá rồi.

May mà hôm nay hắn đến "hỏi thăm".

Nếu không... Hắn sẽ không biết, đến tham gia buổi gặp mặt đều phải mang mặt nại

"Tất nhiên rồi."

Lâm Huyền nói năng rất tùy ý, thật sự giống như chính hắn cũng biết: 'Lần này ngươi cần mặt nạ gì?"

Kẻ buôn người cười ha ha, gãi đầu: "Ngươi xem đó, ta cũng không hiểu biết gì lắm. Mỗi lần tham gia buổi gặp mặt đều tùy tiện mua mặt nạ anh em hồ lô, Ulltra Man, Iron Man mang theo, nhiều lần bị bọn họ cười cợt."

"Đố Ky, ngươi cũng là người có hiểu biết. Ngươi giúp ta chọn tùy tiện một cái đi... Giống như mấy người danh nhân lịch sử là được, cái gì mà Einstein, Edison, Van Gogh, Mozart gì gì đó... Ngươi xem mà làm, sao không hơn anh em hồ lô được?"

Lâm Huyền khoanh tay trước người, gật đầu. Mặt ngoài vẫn không có gì kỳ lạ, trong lòng thì lại suy nghĩ loạn lên.

Quả nhiên, hắn không đoán sai.

Buổi gặp mặt này nhất định phải mang theo mặt nạ tham gia, hơn nữa mặt nạ của những người khác đều là một vài danh nhân lịch sử. "Lười Biếng... Còn có một việc khác phải làm phiền ngươi. Ngươi xem, dù sao đây là lần đầu tiên ta tham gia buổi tụ họp, không biết ai là ai cả, đến lúc đó ngươi phải giới thiệu, nói tốt giúp ta một chút đấy."

Kẻ buôn người kiêu ngạo ngẩng đầu!

"Đương nhiên không thành vấn đề! Mặc dù ta cũng không phải thành viên lâu năm nhưng ngoại trừ Phân Nộ ra, ta đều thân!"

Lâm Huyền ngẩng mặt, hỏi:

"Tại sao không quen thân Phẫn Nộ?”

"Bởi vì trước giờ hắn không nói chuyện đó... Cứ như bị câm điếc."

"Cũng là người Trung Quốc luôn sao?"

"Đúng vậy, ngoại trừ Kiêu Căng, còn lại đều là người Trung Quốc."

Cộc cộc cộc.

Là tiếng gõ lên kính thủy tinh.

Lâm Huyền quay đầu lại.

Kính ở đây là kính một chiều, không thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong được.

Nhưng Lâm Huyền phất tay, ra hiệu tự mình sẽ ra ngoài. Đã hết giờ rồi.

Xem ra, nhiều nhất chỉ có thể hỏi thêm một câu cuối cùng nữa thôi... Dù sao cũng là một câu cuối cùng.

Kẻ buôn người sắp bị tử hình rồi.

Lâm Huyền cũng không sợ sẽ bị bại lộ!

Nên hắn phải hỏi một câu cực kỳ quan trọng!

"Lười Biếng, Kiêu Căng, hắn ta thật sự có năng lực kia sao?" Đây là một câu hỏi vô cùng hóc búa.

Nếu Kiêu Căng chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ siêu năng lực gì, vậy câu nói này của hắn không thể nghi ngờ đã tự làm bại lộ thân phận.

Nhưng không sao cả.

Dù sao đó là câu hỏi cuối cùng.

Lâm Huyền đánh cược một lần nữa!

Hắn muốn cược Kiêu Căng không phải một người bình thường! Cược rằng hắn ta có siêu năng lực! Hơn nữa...

Lâm Huyền khéo léo ám chỉ "loại năng lực kia", như thế sẽ trùng khớp với những gì tên buôn người nói ra. Nhưdựđoán _

Tên buôn người nhếch miệng cười:

"Đương nhiên, dù sao hắn cũng là Einstein kia mà!"

CạchI!

Hăn ta vừa nói xong câu đó.

Lưu tuần sát dẫn theo người đẩy cửa tiến vào.

"Lâm tiên sinh... Không thể đợi thêm nữa"

Lâm Huyền gật đầu, lùi sang một bên.

Mấy nhân viên tuần tra tiến lên, mở khóa lớn khóa nhỏ trên người tên buôn người kia, áp giải hắn ta ra ngoài.

Sau khi tiến vào phòng thi hành án.

Họ lại khóa chặt hắn ta lên khung dầm, khiến hắn ta không cách nào nhúc nhích được.

Lúc này tên buôn người không hề có chút căng thẳng nào.

Hăn ta còn huýt sáo, gật gù đắc ý.

Lưu tuần sát cau mày, nhìn sang Lâm Huyền: "Lâm tiên sinh... Ngươi đã làm công tác tâm lý cho hắn ta rôi sao? Khi chúng ta đưa hắn ta ra ngoài, hắn ta còn sợ đến mức tè ra quần."

Lâm Huyền cười, lắc đầu: "Nói thế nào đây nhỉ... Cũng xem như là một hạng mục nghiên cứu của ta đi. Lưu tuần sát không cần phải truy hỏi đến cùng."

Dù sao, tội phạm tử hình ấy mà, sẽ chết ngay thôi, cứ tùy hắn ta đi. Dưới loạt thao tác của nhân viên chuyên nghiệp.

Kim tiêm cắm vào tĩnh mạch trên cánh tay thô to của tên buôn người. Chỉ cần ấn vào nút bấm tiêm vào trên bàn điều khiển.

Tất cả ba mũi tiêm, bao gồm thuốc tiêm chất độc hóa học, lần lượt tiến vào mạch máu của tên buôn người theo thứ tự.

Lúc này.

Một nhân viên công tác cầm theo lpad tiến đến trước mặt tên buôn người.

"Theo quy định, khi tiêm thuốc vào người, ngươi có thể chọn nghe một ca khúc, nói đi, ngươi chọn bài nào?"

Lâm Huyền biết quy định này.

Ngoại trừ vì chủ nghĩa nhân đạo, khi tiêm chất độc tử hình, phạm nhân có thể chọn nhạc nền BGM cho chính mình. Nói thế nào đây nhỉ... Cũng xem như là một loại quan tâm đi.

Nhưng thú vị chính là, trong thống kê của chính phủ, bài hát được phát nhiều nhất trong lúc tử hình chính là bài hát chủ đề của bộ phim "Cừu vui vẻ" - Đừng xem ta chỉ là một con cừu.

Trái lại không có bất kỳ hàm nghĩa gì sâu xa hết...

Chỉ bởi vì rất nhiều tội phạm mang án tử hình đều không muốn chọn, nói thẳng là "Tùy đi", hoặc là đã sợ đến mức không nói nên lời.

Nên nhân viên công tác liền ngầm chấp nhận, ấn chọn ca khúc đầu tiên trong danh sách.

Cũng chính là bài "Đừng xem ta chỉ là một con cừu"...
Bình Luận (0)
Comment