Chương 303: Học theo Lôi Hạo Long
Chương 303: Học theo Lôi Hạo LongChương 303: Học theo Lôi Hạo Long
Oong.
Rolls Royce Sweptail vững vàng dừng lại trong bãi đỗ xe Cục tuần tra. Lâm Huyền bắt tay với Lưu tuần sát.
Lưu tuần sát đưa cho Lâm Huyền một tờ lệnh: "Ngươi xem những việc mà mấy gã này làm đi? Chết chưa hết tội! Bọn ác quỷ như thế này, tử hình là được lợi cho chúng rồi!"
Lâm Huyền xem tội danh được viết trên giấy.
Từng dòng từng dòng...
Mỗi dòng một đều là một mạng người.
"Lưu tuần sát, trước khi tử hình, có thể để ta gặp mặt hắn một lần cuối cùng trong phòng luật sư không?”
Lưu tuần sát có hơi khó xử, gãi đầu: "Việc này... Về thời gian chỉ sợ có hơi không kịp đấy. Mong Lâm tiên sinh hiểu cho, hiện tại hắn đã bị tước đoạt quyền sở hữu, bao gồm cả quyền có luật sư. Trên lý thuyết mà nói, hắn ta không có tư cách vào phòng luật sư để nói chuyện."
"Và quan trọng hơn nữa là... Với tình trạng hiện giờ của hắn, nhất định phải nằm trong sự giám sát toàn bộ hành trình. Trò chuyện trong phòng luật sư không có máy ghi ấm, việc này khiến chúng ta rất khó xử"
Lâm Huyền cười, hắn đã nghĩ sẵn lý do từ sớm rồi. Hắn tiến gần đến bên tai Lưu tuần sát.
Hắn nhỏ giọng nói: "Không dối gạt gì ngươi... Thật ra... Đây là môn tự chọn của ta."
Đề tài cho bằng Thạc sĩ Tâm lý học, chuyên nghiên cứu tâm lý tội phạm. Hành vi tâm lý thế này trước khi tử hình... Vẫn luôn không tìm được tư liệu thực tế nào.
"Nên... Lưu tuần sát, ngươi xem, chỉ có mấy phút thôi, có một câu ngạn ngữ Trung Quốc rất phù hợp, đó là thiên kim dễ bồi, nhân tình khó trả."
Trên thế giới này, thứ khó trả lại nhất chính là ân tình.
Vì thế người thông minh đều biết, tuyệt đối không nên tùy tiện nợ ân tình của người khác!
Lúc này Lưu tuần sát liền phải đứng trước vấn đề trả nợ tình cảm...
Lần này có thể diệt đi một tên buôn người, rồi lại phải điều tra ngọn nguồn tìm hai mươi mấy đứa trẻ trở về nữa!
Bởi vì Lâm Huyền không hề tam công.
Nên công lao của tất cả những chuyện này đều rơi hết lên người Lưu tuần sát! Lưu tuần sát đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho báo cáo tuần tra toàn quốc nửa cuối năm xong xuôi cả rồi, càng đừng nói đến vài chuyện khác. "¬
Hắn thiếu nợ tình cảm Lâm Huyền, mà đó còn chính là ân tình to lớn nữa! Nên là...
Việc này, nếu Lâm Huyền đã nhắc đến.
Đã nói rõ giúp đỡ chuyện riêng... Thế thì vốn không có lý do để từ chối nữa!
Lưu tuần sát thở dài, vỗ lên bả via Lâm Huyền, cười bất đắc dĩ: "Ba phút, là giới hạn của ta. Nói rõ nhé, thế này là trái quy định rồi."
Lâm Huyền gật đầu.
Chuyện trái với quy định, không thể để Lưu tuần sát phải quá khó xử. Hai mươi phút sau, trong phòng luật sư.
Hai người đều đã thân quen quá rồi.
Lâm Huyền cũng không cần thiết đổi sang cách ăn mặc của luật sư.
Đẩy cửa.
Tiến vào.
Râm.
Nhìn thấy Lâm Huyền tiến vào, tên buôn người bị khóa trên ghế liền dùng sức thứ đứng dậy nhưng thân phận của hắn ta bây giờ rất đặc biệt.
Bị khóa lại rất chắc chắn.
Đừng nói là đứng dậy... Kể cả nhúc nhích một cái thôi cũng khó!
"Lâm... Lâm tiên sinh! Thế này là sao đây? Việc này đâu giống như chúng ta đã bàn!"
Mặt mũi tên buôn người mang tái mét, trông vô cùng hoảng hốt.
Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống men theo gương mặt: "Lâm tiên sinh! Việc này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sau khi ngươi rời đi, bọn họ liền tiến hành thẩm lý và phán quyết ta ngay trong đêm! Tất cả mọi chuyện ta giết người đều bị bại lộ! Hơn nữa... Bọn hắn còn tuyên đọc văn kiện, nói rằng hôm nay sẽ phán ta tử hình!"
"Không phải ngươi nói sẽ cứu ta hay sao! Rốt cuộc Tham Lam đã xảy ra chuyện gì thế chứ? Hai người các ngươi quyền thế như thế, sao lại khiến mọi chuyện thành ra thế này vậy!"
Lâm Huyền không thèm để tâm đến vẻ phẫn nộ của hắn ta. Két cạch.
Lâm Huyền kéo ghế ra.
Ngồi xuống đối diện hắn ta.
Bình tĩnh nở nụ cười: "Gấp cái gì? Không phải giờ ta đã đến cứu ngươi rồi hay sao?" "Hả?" ¬
Tên buôn người đã sốt ruột đến mức đổ mồ hồi đầy đầu.
Lúc này đến cả hòa thượng Trượng Nhị cũng không nghĩ được... Việc này...
Bên trên đã hạ lệnh xuống phải tử hình.
Lâm Huyền còn có thể cứu mình ra ngoài sao? Chẳng lẽ hắn thật sự có năng lực che trời à?
Lâm Huyền nhìn đồng hồ, hắn chỉ còn lại chưa đến hai phút... Nhưng để bản thân không làm lộ mục đích thật sự.
Việc này nhất định phải làm chầm chậm thôi, bày mưu tính kế, năm chắc thắng lợi trong tay mới được.
"Ngồi xuống đi, đừng có lộn xộn."
Dưới mệnh lệnh của Lâm Huyền, tên buôn người thành thật ngồi yên trên ghế.
Lâm Huyền nhỏ giọng nói: "Một lát nữa, bị tiêm độc tử hình, biết chưa?"
"Biết... Biết chứ! Bọn họ vừa..."
"Thuốc được tiêm đã bị đổi rồi, chỉ là thuốc ngủ và thuốc tê thôi." Lâm Huyền không để hăn nói ra hết, trực tiếp ngắt lời hắn ta.
Quá trình tiêm độc tử hình chính thức được chia làm ba giai đoạn tiêm, cách mỗi lần tiêm là mười mấy giây.
Mũi tiêm đầu tiên là thuốc mê cực mạnh, chỉ mười giây là có thể khiến phạm nhân mất đi toàn bộ ý thức.
Mũi tiêm thứ hai, là chất độc hóa học.
Mũi tiêm thứ ba, là thuốc hỗ trợ, mục đích khiến nhịp tim tăng lên, gia tăng tốc độ chảy mạch máu, thúc đẩy chất độc hóa học lan ra khắp toàn thân.
Toàn bộ quá trình không hề đau đớn chút nào, thời gian tử vong chưa đến hai phút.
Lâm Huyền lừa gạt tên buôn người, nói thuốc được tiêm đã bị đổi, không có độc, chỉ có thuốc tê và thuốc ngủ.
"Hả?"
Trong chốc lát, tên buôn người kia vẫn chưa kịp phản ứng lại. Nhưng hắn lập tức bật cười ha hả.
"Ha ha... Ha ha ha ha..."
"Đố Ky, không... Không hổ là ngươi!"
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Ý ngươi là muốn ta giả chết! Sau đó "chuyên chở' thi thể của ta ra ngoài! Như thế... Chờ đến khi hiệu quả của thuốc ngủ và thuốc tê qua đi, ta có thể tỉnh lại, sống lại rồi! Tiếp đến, ta có thể tự do rồi! Ha ha ha hai" Kẻ buôn người cười điên cuồng sống sót sau tai nạn! Lâm Huyền cũng nhìn lại hắn ta. Học theo Lôi Hạo Long, nở nụ cười giả dối.