Chương 386: Thân phận của “Tham Lam”, thật bất ngời !
Chương 386: Thân phận của “Tham Lam”, thật bất ngời !Chương 386: Thân phận của “Tham Lam”, thật bất ngời !
Chương 386: Thân phận của "Tham Lam, thật bất ngời !
Thấy Lâm Huyền muốn gặp đại nhân vật trước. Lưu tuần sát cười đầy ẩn ý.
"Ngươi sẽ rất bất ngờ đấy."
"Hai chúng ta biết nhau sao?"
Lâm Huyền hỏi ngược lại. Lưu tuần sát gật đầu. Nhưng rồi lại lắc đầu...
"Không biết hai người có biết nhau hay không, nhưng khẳng định là đã từng gặp qua, mỗi lần ngươi tham gia đại hội biểu dương, ông ấy luôn có mặt ... Còn việc các người có giao lưu cá nhân hay không... thì ta không biết."
"Dù sao ngươi cũng sắp gặp ông ấy rồi, ta trực tiếp nói cho ngươi biết vậy, đại nhân vật chúng ta bắt được đó, chính là Lão Quách..."... 2 ? 2?
Lâm Huyền mở to mắt.
Đây...
Đây là nhân vật hắn chưa bao giờ nghĩ tới! Hắn đương nhiên biết Lão Quách là ail
Ở thành phố Đông Hải, có ai không biết Lão Quách chứ?
Về mặt chính thức, Lão Tống là đại nhân vật số một ở thành phố Đông Hải.
Mà, Lão Quách, chính là đại nhân vật xếp thứ hai.
Mỗi khi tổ chức một cuộc họp quan trọng, Lão Tống luôn ngồi ở giữa hàng đầu tiên, Lão Quách luôn ngồi vững vàng ở bên phải Lão Tống.
Đương nhiên.
Nếu Đới Song Thành không tham dự cuộc họp, thì Lão Quách sẽ ngồi bên trái Lão Tống.
Ở Trung Quốc, vị trí ngồi tại các cuộc họp quan trọng, rất được coi trọng.
Cấp bậc nào, ngồi ở vị trí nào, ngồi xuống từ bên nào, đứng lên từ bên nào, đều có văn bản quy định.
Nếu sắp xếp trong cuộc họp có sai sót, mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng chọc giận đại nhân vật mới là chuyện lớn!
"Rõ ràng cấp bậc của ta cao hơn hắn, dựa vào cái gì mà chỗ ngồi của ta lại thấp hơn hắn?"
Một số đại nhân vật điềm đạm cảm thấy không vấn đề gì, nhưng một số đại nhân vật thực sự để ý điều đói
Nhưng... Loại lỗi này thường không thể xảy ra.
Suy cho cùng, mỗi lần chuẩn bị cuộc họp, vấn đề chỗ ngồi của đại nhân vật, đều được đặt lên hàng đầu, rất nhiều người quan tâm kiểm tra, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Lâm Huyền nhớ lại những lần tương tác giữa mình với Lão Quách ... dường như rất ít!
Chỉ là vài lần gặp mặt, bắt tay, chào hỏi, nói vài câu làm quen mà thôi. Giữa hai người không có bất cứ mối quan hệ cá nhân nào.
Nghiêm túc mà nói... cũng có thể nói là không có bất cứ liên quan gì! Tại sao lại là ông ấy chứ?
Lâm Huyền bắt đầu có chút nghỉ ngờ.
Nếu như,Tham Lam' là một người không có bất cứ liên quan gì đến mình, vậy thì có nghĩa là suy luận trước đây của ta đã sai sao!
Tất cả mọi thứ lại phải bắt đầu lại từ đầu! Không đúng, không đúng... Cố gắng suy nghĩI
Giữa ta và Lão Quách ... rốt cuộc là có mối quan hệ gì? Lâm Huyền nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ...
Lần hắn có ấn tượng sâu sắc nhất với Lão Quách, là tại 'Hội nghị tuyên dương của thành phố Đông Hải".
Khi đó, trước khi giải thưởng quan trọng nhất "Top 10 thanh niên tiêu biểu thành phố Đông Hải" được trao, đã trao giải "Hồng kỳ thủ 8 -3 thành phố Đông Hải".
Trong tiếng vỗ tay của khán giả.
Người dẫn chương trình hét lên: "Tiếp theo, mời Lão Quách lên sân khấu, trao Huy chương "Hồng kỳ thủ 8 -3 thành phố Đông Hải" cho những nữ sỹ đoạt giải của chúng taI"
Âm! ! 1!!! Âm nhạc vang lên!
Trong tiếng nhạc trao giải rộn ràng, Lão Quách ngồi bên phải Lão Tống đứng dậy, đầu tiên quay người vây tay chào khán giả.
Sau đó mỉm cười đi lên sân khấu.
Từ khay của nữ nhân viên, cầm huy chương, đeo chúng cho những phụ nữ đoạt gải.
Sau đó, chụp ảnh với họ!
Bộp bộp, bộp bộp, bộp bộp, bộp bộp, bộp bộp, bộp bộp!
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Lão Quách cùng với những người đoạt giải bước xuống sân khấu...
Tiếp đó, chính là tiết mục "Đám cưới trong mơ” của Liễu Y Y và Đới Sở Thiền
Sau "Đám cưới trong mơ", chính là nghi thức trao giải "Top 10 thanh niên tiêu biểu thành phố Đông Hải"
Khung cảnh trong ngày diễn ra "Hội nghị tuyên dương" đó, đến giờ Lâm Huyền vẫn không thể quên. Vì vậy, hắn cũng nhớ rất rõ, cảnh Lão Quách lên sân khấu trao giải "Hồng kỳ thủ 8 -3" cho những người đoạt giải.
Lão Quách rất hòa nhã, kiểu tóc có chút "Địa Trung Hải", nụ cười cũng rất nhã nhặn, Lâm Huyền luôn nghĩ rằng ông ấy là một đại nhân vật rất bình thường.
Lão Quách là một người có quyền cao chức trọng ở Đông Hải, quyền thế, danh vọng, địa vị đều rất caol
Về mặt công việc, ông phụ trách mảng xây dựng, giáo dục, thể thao, v. v ... những vấn đề rất quan trọng, được đặt dưới sự quản lý của một đại nhân vật rất đáng nể. Nhưng những điều này...
Hình như không hề liên quan gì đến ta? Lâm Huyền lắc đầu. Bỏ đi.
Nói thế nào đi nữa, vẫn phải vào hang cọp này, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp conl
Trong phòng trò chuyện của luật sư số 2.
Lão Quách tương tự cũng bị còng tay trên ghế sắt, thần sắc căng thẳng.
Có thể tưởng tượng...
Một đại nhân vật như ông, có nhiều việc phải lo hơn Vương Hạo và Điền Miêu Miêu nhiều.
Lần này bị giam giữ ở đây.
Cho dù là thanh danh, hay là "cái ghế", cho dù không đụng đến gân cốt, nhưng ít nhất cũng phải lột được lớp dal
Lâm Huyền gật đầu với hai nhân viên trong phòng quan sát, sau đó mở cửa, bước vào phòng trò chuyện.
Âm.
Cánh cửa cách âm nặng nề đóng lại...
Lão Quách ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau.
Cả hai đều không nói gì, chỉ nhìn nhau như vậy. Cả hai đều hiểu rõ.
Đối phương không phải là "đèn tiết kiệm dầu”, huống chỉ lại gặp nhau ở một nơi như này... Thực sự rất khó đoán mục đích và ý đồ của đôi bền.
Cuối cùng...
Vẫn là Lão Quách có tật giật mình, lên tiếng trước.
"Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp, không có việc gì thì đừng đến đây chứ..."