Chương 389: Tham lam
Chương 389: Tham lamChương 389: Tham lam
Chương 389: Tham lam
"Đáng tiếc... Đáng tiếc........."
Điểm này, [ngạo mạn] sai sót rồi. Hắn đã đánh giá Lâm Huyền quá thấp rồi!
[Ngạo mạn] có thể cho rằng, nếu như sau khi một người biết được dãy số trúng thưởng, nhất định
sẽ gia tăng gấp bội! Gấp bội! Siêu cấp gấp bội!
Trực tiếp mua mấy chục series! Trúng mấy chục tỷ! Nhân sinh tiêu sái! Cho dù không dám gia tăng gấp bội.
Mua một series cũng được?
Đổi lại là người bình thường, có thể thật sự sẽ như vậy.
Nhưng Lâm Huyền cẩn thận, làm sao có thể ngốc như vậy chứ? Hăn không tham chút nào! Liền mua 5 giải nhì!
100 vạn đã rất thỏa mãn rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trúng giải nhất.
Nghĩ tới đây......
Lâm Huyền không khỏi có chút lạnh cả sống lưng.
Có lẽ!
Một chiêu này!
Chính là một chiêu [ ngạo mạn] muốn ép ra thân phận của mình! Chuyện cho tới bây giờ.
Mục đích của [ ngạo mạn] đã rất rõ ràng 1, Đem lịch sử trở về vị trí cũ! Khiến cho tương lai trở về [tương lai nguyên bản] !
2,Tìm được [ người khởi xướng] thay đổi tương lai, giết chết, hoặc là mua chuộc... Rất hiển nhiên.
[ngạo mạn] cũng không rõ ( người khởi xướng] kia là làm sao thay đổi tương lai, hắn chỉ có thể
suy đoán, [ người khởi xướng] kia cũng giống như mình, có được năng lực ([ dự báo tương lai] .
Về phần tại sao biết chính xác......... Mình sẽ mua xổ số vào tháng 6, cái này có chút huyền học rồi.
Đáp án còn chờ vạch trần.......
Bóng hai màu kỳ 1 kia, người trúng giải nhất có 9 người, có lẽ [ ngạo mạn] đã điều tra qua toàn bộ.
Đều không có vấn đề.
Không phải người hắn muốn tìm.
Về phần hơn 100 người trúng giải nhì kia......... Đoán chừng [ ngạo mạn] căn bản là không để ý, hắn cho rằng, những người này thuần túy chỉ là vận khí tốt mà thôi.
"Đương nhiên, trên đây chỉ là phán đoán của ta."
Lâm Huyền cảm giác suy đoán của mình cũng không nhất định chính xác.
Cũng có khả năng, [ngạo mạn] có mục đích gì khác. Ví dụ như.........
Hắn cũng không phải đều muốn “bắt được' mình.
Mà là muốn đảm bảo để cho một số chuyện nào đó xảy ra, cho nên mới nhất định phải để cho những người khác(có lẽ là mình) trúng thưởng.
"Dừng lại dừng lại!"
"Quá rối......... Quá rối rồi!"
Lâm Huyền tranh thủ thời gian suy nghĩ vòng tuần hoàn ngăn cản cái chết của mình. Loại phỏng đoán không hề có chứng cớ này, vẫn là không nên đốt tế bào não.
Nguyên nhân cụ thể là cái gì, lát nữa trực tiếp giằng co với [ ngạo mạn] là được rồi. Lâm Huyền đã suy nghĩ thời gian rất dài.
Tay viết chữ, cũng có chút mệt mỏi.
Hắn hoạt động cổ tay một chút.
Đơn thuần là lòng hiếu kỳ, hắn mở miệng hỏi: "Quách Lão, tiếc nuối nhân sinh của ngài rốt cuộc là cái gì?
"Theo như suy nghĩ của ta, người quyền cao chức trọng như ngài, có lẽ không có tiếc nuối gì mới đúng chứ?”
Lâm Huyền thật sự hiếu kỳ.
Quách Lão là người đứng đầu thành phố Đông Hải, nhân sinh của ông ta còn chưa đủ đặc sắc ư? Quyền lực còn chưa đủ lớn ư? Tiền còn chưa đủ nhiều ư? Còn có tiếc nuối gì chứ?
Quách Lão sau khi nghe xong, ngại ngùng cười cười.
"Lâm tiểu huynh đệ, hỏi vấn đề riêng tư như vậy, ta thật sự là khó có thể mở miệng." Lâm Huyền xua xua tay: "Không sao cả, ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không trả lời thì thôi."
Nhưng Quách Lão dường như nói đến nghiện rồi.
Chậm rãi nói: "Kỳ thật không gạt ngươi......... tiếc nuối nhân sinh của ta rất nhanh có thể thực hiện được rồi!"
"È hèm?"
Lâm Huyền quả nhiên vẫn còn có chút hiếu kỳ......... Hắn ngẩng đầu, nhìn Quách Lão, cảm nhận được trong ánh mắt của ông ta tràn đầy hoả diễm! Quách Lão mặt mày hồng hào!
Nói đến lời này vô cùng kích động!
[Ngạo mạn] đã sắp xếp xong tất cả......... qua mấy ngày nữa, Tống lão sẽ rớt đài!"Đến lúc đó......... Toàn bộ thành phố Đông Hải......... Chính là ta nói là được!!!"
Lâm Huyền suýt chút nữa không nhịn được cười.
Thật sự là...... chính phái Thiên hạ đủ mẫu mã.
Nhân vật phản diện trong thiên hạ đều là liên miên bất tận! Lời này vừa nói ra...... Không phải chính là muốn kéo Tống Lão xuống, bản thân tới đảm đương vị trí hoàng đế trên mặt đất' của thành phố Đông Hải ư?
"Ta hiểu rồi, Quách Lão."
Lâm Huyền nói: "Như vậy có thể thấy, tiếc nuối trong cuộc đời của ngài, nhất định là muốn đến một bước cao hơn, thay thế vị trí của Tống Lão."
Quách Lão mỉm cười lắc đầu.
Hăng hái.
Đúng là bạn học thiếu niên.
Phất tay chỉ điểm giang sơn: "Tiếc nuối trong cuộc đời của ta còn lớn hơn nhiều so với cái này......... Ta làm sao có thể chỉ thỏa mãn với một Đông Hải nhỏ bé chứ? Chỉ đáng tiếc......... Ta lớn tuổi rồi, không có cách nào cả, đoán chừng cả đời này cũng chỉ là vị trí của Tống Lão kia."
Lâm Huyền không khỏi tắc luỡi.
"Vị trí kia của Tống Lão còn chưa đủ sao? Quách Lão à, ông cũng quá tham lam rồi đấy...”
Quách Lão sau khi nghe xong cười ha hả.
Không thèm để ý chút nào!
"Bằng không...... tại sao ta lại là [ tham lam] chứ? Ta rất thích cái danh hiệu này, con người cả đời này, luôn phải có chỗ truy cầu mới đúng, ta đối với nhân sinh có tham một chút, có sai sao?"