Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390: Ngạo Mạn Diễn Tính 42 Ngay Tại Chỗ! Ngươi Muốn Làm Cái Gì!?!

Chương 390: Ngạo mạn diễn tính 42 ngay tại chỗ! Ngươi muốn làm cái gì!?! Chương 390: Ngạo mạn diễn tính 42 ngay tại chỗ! Ngươi muốn làm cái gì!?!Chương 390: Ngạo mạn diễn tính 42 ngay tại chỗ! Ngươi muốn làm cái gì!?!

Chương 390: Ngạo mạn diễn tính 42 ngay tại chỗ! Ngươi muốn làm cái gì!?!

Lâm Huyền cười mà không nói.

Mặc dù hắn không đồng ý với lời của Quách Lão. Nhưng lời mà ông ta nói, cũng chính xác.

Bản tính con người, bản thân chính là tham lam.

Khi ngươi có 1 vạn, ngươi liền muốn 10 vạn. Khi ngươi có 10 vạn, ngươi muốn có được 100 vạn.

Khi ngươi có 100 vạn, ngươi muốn có được 1000 vạn!

Khi ngươi có được 1000 vạn, ngươi lại muốn có được 100 triệu! Dục vọng của con người, là vô tận...

Các phương diện dục vọng đều giống nhau.

Thật ra...

Nói trái lại.

Mỗi một chủng của Bảy Tông Tội, không phải đều là dục vọng của con người ư? Ngạo mạn, ghen ghét, nổi giận, lười biếng, tham lam, háu ăn cùng sắc vực.

Mỗi một chủng.

Đều là dục vọng của con người với nhân sinh.

Nếu như khống chế không nổi, cũng sẽ bị nó hủy diệt...

"Được rồi."

Lâm Huyền đóng cuốn sổ cùng cặp văn kiện lại.

Hắn cảm giác, dùng thông tin có được từ chỗ của [ tham lam] đã đủ nhiều rồi. Ít nhất là nhiều hơn so với [ sắc vực] và [Háu ăn] cộng lại.

Vẫn là câu nói đó.

Không thể trò chuyện quá lâu với cùng một người.

Nói chuyện quá lâu, sẽ dễ dàng bại lộ thân phận của mình.

Lâm Huyền đang muốn rời đi...

Đột nhiên nhớ tới lời hứa của mình với Lưu tuần tra.

Vẫn chưa thẩm vấn ra được đại án đâu!

Mình đã thẩm vấn 3 người rồi, không làm rõ được tin tức lớn nào, cũng không cách nào giải thích với Lưu tuần tra. . !

Vì vậy, Lâm Huyền ngoài mặt không có phản ứng gì. Giả bộ như đang thu dọn đồ đạc. -

Vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, nói chuyện cũng trở nên nhỏ giọng lại: "Quách Lão... một chuyện cuối cùng."

"Ồ?"

Quách Lão thấy Lâm Huyền có vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng trở nên nghiêm túc. Lâm Huyền liếc nhìn thủy tinh đơn mặt, chậm rãi nói: 'Bọn hắn tiếp theo đây sẽ tiến hành điều tra đối với ông... Đồ đạc của ông... đã giấu đủ kín chưa?"

Vẻ mặt của Quách Lão bắt đầu tái xanh.

Mặc dù ông ta sớm đã nghĩ đến sẽ có loại khả năng này...

Nhưng phía cảnh sát nhanh như vậy đã nhúng tay vào, ông ta vân là rất kinh ngạc! Nhưng mà đây cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Quách Lão biết rõ, trong phòng trao đổi luật sư nơi đây là không cho phép có bất kỳ máy ghi âm nào, cho nên nói chuyện cũng rất yên tâm: "Không thể nói giấu tốt đến thế nào... Nhưng... Nói thế nào thì ta cũng có chút lo lắng, ngươi nói ta phải làm cái gì bây giờ?"

Lâm Huyền khẽ cười một tiếng: "Đốt đi."

"Đốt!?"

Quách Lão kinh hô!

Tích lũy lâu như vậy đến nay... Nói đốt liền đốt đi! Quá đau lòng rồi đấy!

Lâm Huyền liền kiên định gật đầu.

"Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt."

"Quách Lão, tình cảnh của ông hiện tại, không phải do ông tham lam mà ra sao. Thứ nên hủy diệt thì cứ huỷ diệt đi..."

Quách Lão sắc mặt tái nhợt... ông ta hiểu ý của Lâm Huyền.

Dựa theo kế hoạch, qua mấy ngày nữa Tống Lão sẽ [ bởi vì] bị triệt hạ, bản thân có thể đúng hẹn leo lên vị trí hoàng đế mặt đất của thành phố Đông Hải.

Về phần loại chuyện nhỏ nhặt hôm nay... Cũng rất dễ dàng bỏ qua.

Nếu như thật sự bị điều tra ra được vấn đề lớn! Vậy thì được không bù mất!

Quách Lão cũng là người hiểu chuyện, nhanh chóng nói với Lâm Huyền: "Hoa viên Long Sơn... biệt thự bán sơn phía đông... 7 biệt thự ở đó mặc dù không dưới danh nghĩa của ta, nhưng trên thực tế tất cả đều là của ta... Giúp ta thiêu huỷ ngôi biệt thự lớn nhất kia!"

"Nửa đêm đi đốt... Chỗ đó không người ở, đợi xe cứu hỏa đã đến cũng đã trễ rồi..." Lâm Huyền gật gật đầu. ' '

"Hiểu rồi!"

Két. .

Lâm Huyền đẩy ghế ra sau, đứng dậy.

Đi đến bên cạnh cánh cửa cách âm dày nặng.

"Quách Lão, bảo trọng."

Quách Lão sung sướng gật đầu: "Xin hãy mau chóng đem chúng ta ra ngoài."

Lâm Huyền cười cười: "Ta biết rồi."

Bành!

Cánh cửa cách âm dày nặng lại lần nữa đóng lại.

Trong phòng quan sát ở phía ngoài, đã đứng bảy tám người! Dù sao địa vị của Quách Lão cũng không phải chuyện đùa.

Lưu tuần tra cũng vô cùng coi trọng.

Lâm Huyền võ võ bả vai của Lưu tuần tra, nhỏ giọng nói: "Hoa viên Long Sơn... khu biệt thự bán sơn phía đông, căn biệt thự lớn nhất kia... Đi lục soát đi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng..."

Lưu tuần tra với vẻ mặt khen ngợi! Giơ ngón tay cái lên với Lâm Huyền!

"Ngươi được lắm đấy Lâm tiên sinh! Chúng ta tra hỏi cả đêm, cũng không hỏi ra cái gì cả, vẫn là ngươi có thủ đoạn!"

"Ông lão nước Mỹ kia đã sắp xếp cho ngươi xong rồi, ở phòng trao đổi luật sư số 3... A đúng rồi, lúc trước ở phòng hầu thẩm, chúng ta để cho chính tay hắn ghi chép, hắn không chỉ không ghi, còn vẽ loạn trên giấy... Ngươi xem một chút, chính là chỗ giấy này, hình như là đang tính toán thứ gì đó."

Lâm Huyền nhận lấy tờ giấy kia.

Phát hiện bên trên toàn là các loại công thức, tử mẫu, con số.

Giống như là...

Thử lại một vấn đề toán học!

"Ồ? Không đúng!"

Lâm Huyền chớp mắt.

Mặc dù hắn xem không hiểu! Nhưng mà...

Công thức có chút rất quen thuộc! ! Hắn cẩn thận nhớ lại...

Hình như, ở trong [ cuộc thi đại sư toán học thế giới] , lúc mà Lưu Lộ ở trước mặt mình tính ra 42, cũng đã từng nhìn thấy qua loại công thức tương tựt

Lâm Huyền thật sự không dám xác định.

Dù sao hắn không có thiên phú toán học gì, chẳng qua là về giác quan cảm thấy có một số ký hiệu giống như đã từng quen biết thôi.

"Lưu tuần tra, ta có thể chụp ảnh lại không? Ta muốn hỏi thử người bạn ở Trung Khoa Viện một chút, có lẽ đây là một vấn đề toán học!"

Lưu tuần tra gật đầu.

Ý bảo Lâm Huyền xin cứ tự nhiên: "Vậy ta đi làm chuyện khác trước, lát nữa ngươi trực tiếp đi đến phòng nói chuyện với luật sư số 3 là được rồi, ta cũng sắp xếp xong xuôi rồi."

Sau đó, Lưu tuần tra liền rời đi.

Đối với loại giấy nháp này, hắn không quan tâm chút nào.

Rất hiển nhiên.

Lưu tuần tra cho rằng, đây đơn thuần chỉ là vị lão nhân nước Mỹ kia không phối hợp, trò đùa quái đản mà thôi.

Nhưng bởi vì thân phận đặc thù của ông ta.

Quả thực không có cách nào làm gì ông ta.

Phía đại sứ quán của Nước Mỹ bên kia cũng điện thoại tới.

Người của bọn hắn đang nhanh chóng từ đế đô đến đây, vừa nhìn đã biết là đến kiếm người rồi.

Lâm Huyền nhìn thời gian.

Hơn 10 giờ tối, sắp 11 giờ rồi.

Lưu Lộ có lẽ vẫn còn chưa ngủ đúng chứ?

Hắn mở Wechat ra trước, sau đó chụp hình gửi qua cho Lưu Lộ.

Sau đó lại gọi điện thoại cho Lưu Lộ.
Bình Luận (0)
Comment