Chương 428: Cuộc gọi của Văn Linh!!!
Chương 428: Cuộc gọi của Văn Linh!!!Chương 428: Cuộc gọi của Văn Linh!!!
Chương 428: Cuộc gọi của Văn Linhil!
Phù...
Lâm Huyền thở dài một hơi. Nhìn về phía đồng hồ trên bàn sách.
Bất tri bất giác...
Bản thân lại thức đêm suy luận mấy tiếng đồng hồ.
Hiện tại thời gian đã là 03:52.
Đêm qua và rạng sáng hôm nay thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho tinh thần của Lâm Huyền vấn luôn ở vào trạng thái hưng phấn, cũng không cảm thấy buồn ngủ lắm.
"Buổi tối hôm nay thành tích không nhỏ, ít nhất căn cứ vào thông tin trên [ phong thư cuối cùng] , lại lần nữa đã tìm được manh mối của [ ác ma] "
"Mặc dù suy luận của ta không nhất định chính xác, Lý Tĩnh không nhất định chính là [ ác ma] . Nhưng cái này ít nhất có thể cung cấp cho suy luận của ta một con đường có thể thực hiện, có thể tiến lên”
Có đường có thể đi.
Mạnh hơn nhiều so với con ruồi không đầu.
Lâm Huyền quyết định, đợi sau khi phía Lưu tuần tra bên này xử lý xong mấy người của [hội tiếc nuối giúp nhau] , mình sẽ lên đường đi tới nước Mỹ, tìm kiếm Lý Tĩnh! Đi tận mắt chứng kiến kiểm chứng! Nàng rốt cuộc đã chết hay chưal
"OK, mạch suy nghĩ rõ ràng, cứ dọn dẹp một chút, chuẩn bị ngủ thôi."
Lâm Huyền trước tiên đem tất cả giấy nháp dọn dẹp xong, sau đó dựa theo thói quen, nhóm lửa đốt trong cái gạt tàn thuốc thủy tinh cỡ lớn.
Nhìn bọn chúng dần dần đốt thành tro bụi...
"Phốc—— mùi thật nồng! Khụ khụ khụ, sặc quá!"
Lâm Huyền bước nhanh đến bên cạnh cửa sổ, đem cửa sổ đã khoá rất lâu rồi lại một lần nữa mở ral Phù, gió đêm lành lạnh thổi vào, khiến cho mùi trong phòng dễ ngửi hơn rất nhiều.
"Haizz..."
Nhìn bức màn vô tội nằm ở góc tường.
Lâm Huyền nhìn vật nhớ người, không khỏi thở dài.
"Hiện tại tốt rồi, ba người mang tin tức đều đã chết hết rồi, cũng sẽ không có thêm người nào... xuất hiện từ sau lưng †a, ôm chặt ta..."
"Sau này... thật sự chỉ có thể dựa vào bản thân ta."
Vừa nghĩ như vậy.
Còn không khỏi có chút cô đơn.
Trước đó Lâm Huyền đóng cửa sổ lại, là cảm thấy luôn có gió lạnh thổi vào, nhấc bức màn lên, cảm giác đó vô cùng dọa người.
Nhưng hiện tại hắn đã hiểu ra... Mỗi một lần bức màn nhấc lên.
Đó điều là khi Liễu Y Y ở phía sau, không nhịn được muốn đến ôm hắn. Thiếu niên không biết rõ mùi vị tư tình.
Đợi đến khi biết được, cũng đã muộn rồi.
Trong lòng Lâm Huyền có loại đắng chát không nói ra được...
"Nếu như... Có thể biết ngươi đang ẩn núp ở sau bức màn này sớm hơn một chút thì tốt rồi."
"Ít nhất, ta có thể đặt cái TV cho ngươi... Cũng không đến mức để ngươi ở trong 48 ngày này, nhàm chán như vậy."
Lâm Huyền bất lực lắc đầu.
Đáng tiếc không có nếu như.
Đâu có cái gì mà sớm biết.
Hắn kéo cái ghế tới, đứng lên, một lần nữa treo bức màn ở góc tường lên.
Lần này.
Mở cửa sổ ra, hắn cũng sẽ không sợ hãi.
Bởi vì sau bức màn...
Không còn có ai canh gác hắn nữa.
Lâm Huyền trở lại bên cạnh bàn học, đem hai cái nhẫn bỏ vào trong hộp sắt đựng vật cũ, đem Í bức thư cuối cùng] cũng bỏ vào trong hộp sắt.
Sau đó đem hộp sắt bỏ vào trong ngăn kéo dưới bàn sách.
Khóa kỹ.
Giấu kỹ chìa khóa.
Sau khi làm xong tất cả, Lâm Huyền đang chuẩn bị tắt đèn rời đi.
Đinh linh linh đỉnh linh linh đinh linh linh đỉnh linh linh đinh linh linh đinh linh linh! ! Chuông điện thoại chói tai vang lên. Ở trong đêm khuya vô cùng yên tĩnh này, tiếng chuông vang dội khiến cho người ta căng thẳng không nói rõ.
Là Lưu tuần tra sao? Đã trễ như vậy rồi.
Chỉ có thể là điện thoại của Lưu tuần tra thôi. Lâm Huyền cầm lấy điện thoại.
Nhìn hiển thị trên màn hình.
"Híz-khà-zzz."
Đây là một cái tên mà hắn bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới
Văn Linh!
Bây giờ là 4 giờ sáng.
Văn Linh lúc này gọi điện thoại cho mình... vậy thì không cần nghĩ.
Nhất định là có việc gấp.
"Đoán chừng Văn Linh đã cả ngày không liên lạc được với Vương Hạo, hơn nữa Vương Hạo là tới thành phố Đông Hải để tham gia tụ hội, cho nên... đương nhiên sẽ nghĩ đến việc liên hệ với ta."
Lâm Huyền cảm thấy chắc chắn là tình huống này không sai được.
Trực tiếp nhận điện thoại.
Đều là bạn học cũ, không cân phải căng thẳng như vậy.
"A lô! Lâm Huyền, thật là ngại quá, đã trễ như vậy rồi còn quấy rầy ngươi! Ta là Văn Linh!"
Vừa mới bắt máy, Văn Linh ở đầu dây bên kia nói rất nhanh: "Ta đã cả ngày không liên lạc được với Vương Hạo rồi! Xin hỏi... Ngươi có biết hắn bây giờ đang ở đâu không? Hắn lần này đi Đông Hải... Có gặp mặt ngươi không?"
Lâm Huyền nghe ra được.
Văn Linh ở bên kia tâm trạng rất lo lắng.
Chậc chậc chậc.
Hắn không khỏi chép miệng chậc lưỡi.
Trình độ tán gái của Vương Hạo này được đấy!
Văn Linh mới ra tù không đến hai tháng, bây giờ đã bắt đầu lo lắng cho Vương Hạo thành dáng vẻ như vậy rồi.
Lâm Huyền cũng không có ý định nói dối Văn Linh, nói chỉ tiết ra:"Ngươi không cần quá lo lắng cho Vương Hạo, hắn bị vướng vào một vụ án, bây giờ đang ở trong cục tuần tra phối hợp điều tra."
"Sau khi ta nghe được tin tức, đã ngay lập tức đến cục tuần tra tìm hiểu tình huống. Cụ thể là vụ án gì ta cũng không tiện nói với ngươi, nhưng ngươi yên tâm, Vương Hạo nhất định là không có vấn đề gì."
Văn Linh ở bên kia thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghe thấy Lâm Huyền nói như vậy.
Tâm trạng của Văn Linh đã bình tĩnh hơn một chút: "Ngươi... Ngươi đã gặp Vương Hạo rồi sao? Hắn thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Huyền gật gật đầu, an ủi Văn Linh nói:"Đúng vậy, ta rất xác định, ngươi không cần quá lo lắng cho Vương Hạo. Nói như thế nào chứ... mặc dù hắn đúng là đã gia nhập một tổ chức nghiêng giáo, nhưng mà nhân phẩm của Vương Hạo ngươi cũng biết rồi đấy, hắn không làm bất cứ chuyện gì phạm pháp, làm loạn kỷ cương cả."
"Ta và tuần tra trưởng của thành phố Đông Hải cũng có chút giao tình, đã nghe qua. Loại thành viên bị lừa gia nhập như Vương Hạo kia, sau khi giáo dục một phen, rất nhanh sẽ được thả ra thôi."
Văn Linh lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Người vừa nhẹ nhõm.
Nói chuyện cũng tùy tiện hơn không ít.
Lâm Huyền nghe thấy rõ ràng, Văn Linh ở bên kia điện thoại thốt ra: "Phù... Vậy thì tốt rồi."
"Ta sớm đã cảm thấy... [hội tiếc nuối giúp nhau] kia tuyệt đối không phải tổ chức đứng đắn gì... Không ngờ rằng, quả nhiên là nghiêng giáo!"
"Thật sự hy vọng Vương Hạo không bị liên lụy quá nhiều... tranh thủ về nước yên ổn mà sống là được rồi."