Chương 429: ời nói dối của Văn Linh! Thân phận thực sự của nàng rốt cuộc là ai?!
Chương 429: ời nói dối của Văn Linh! Thân phận thực sự của nàng rốt cuộc là ai?!Chương 429: ời nói dối của Văn Linh! Thân phận thực sự của nàng rốt cuộc là ai?!
Chương 429: Lời nói dối của Văn Linh! Thân phận thực sự của nàng rốt cuộc là ai?!
Ô???????
Lúc này đến phiên Lâm Huyền ngây ngẩn cả người
[ hội tiếc nuối giúp nhau], cái từ ngữ này, làm sao có thể xuất hiện từ trong miệng của Văn Linh
chứ?
Giữa một giây đồng hồ, Lâm Huyền tổng kết một chút, trên thế giới này đại khái chỉ có 8 người biết rõ sự tồn tại của tổ chức này:
7 thành viên của Thất Tông Tội, cùng với mình.
Hơn nữa mình cũng là cơ duyên trùng hợp, dưới sự cố sức suy luận, mới tìm được tổ chức che dấu rất sâu này.
Lâm Huyền vốn tưởng rằng, cái tên [ hội tiếc nuối giúp nhau] này, bất luận như thế nào sẽ không bị người thứ 9 biết được!
Nhưng tại sao...
Văn Linh rất tùy ý đã nói ra được cái tên này? Lâm Huyền nhất thời có chút do dự...
Lúc này, rốt cuộc phải trả lời như thế nào đây?
Làm như không thấy?
Hay là ra vẻ như cái gì cũng không biết, đi hỏi thăm chỉ tiết cụ thể chứ?
Càng nghĩ.
Lâm Huyền cảm thấy giả ngu cũng không phải là thượng sách.
Nếu như mình cũng đã rất có quen biết với tuần tra trưởng, thì không ngại hào phóng thừa nhận, mình cũng biết rõ Í hội tiếc nuối giúp nhau].
Dù sao tổ chức nãy cũng đã bị tận diệt rồi, sợ cái gì chứ?
Vì vậy Lâm Huyền giả vờ ra vẻ có chút kinh ngạc:"Ồ? Văn Linh, ngươi làm sao mà cũng biết đến cái tên [ hội tiếc nuối giúp nhau] này chứ?"
"Ta cũng đã đến cục tuần tra, mới từ trong miệng của tuần tra trưởng nghe được cái tên này, hiện tại tin tức còn chưa công bố ra ngoài, ngươi làm sao mà biết?"
Sau khi hỏi xong.
Lâm Huyền lập tức đưa điện thoại di động dán chặt vào lỗ tai! Nắm bắt nhất cử nhất động của Văn Linh bên kia! Lâm Huyền nhắm mắt lại. Đem thính lực phát huy đến mức tận cùng! Lâm Huyền có thể cảm nhận được...
Văn Linh bên kia, sau khi nghe thấy câu hỏi của mình, liền hít sâu một hơi...
Sau đó...
Giống như liếm liếm bờ môi! Tại sao phải thè lưỡi ra liếm môi chứ?
Động tác này, về tâm lý học, chính là bất an, tiến triển, là biểu hiện của bối rối. Nhưng Văn Linh cũng không dừng lại quá lâu.
Chậm rãi nói: "Cái tên này... Ta cũng không biết có thể nói ra hay không. Thực ra... Đây cũng là lúc trước khi Vương Hạo nói chuyện phiếm với ta đã từng nói..."
"Lâm Huyền, ta cũng không gạt ngươi. Vương Hạo lúc trước đã nói cho ta biết, nói ta là tiếc nuối lớn nhất trong thanh xuân của hắn, cho nên hắn vì để có thể gặp lại ta một lần nữa, mới gia nhập tổ chức này”
"Ngươi là bằng hữu tốt nhất của hắn, ngươi nhất định phải tin tưởng hắn. . ! Bất kể các thành viên khác của tổ chức có phạm phải tội không thể tha thứ cỡ nào, Vương Hạo hắn đều là vô tội!"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán.
Thật là khiến cho Lâm Huyền dở khóc dở cười!
Aiz Vương Hạo ơi là Vương Hạo
[ hội tiếc nuối giúp nhau] tuyển ngươi trở thành thành viên, thật sự là khổ tám đời mài Cái đại loa này, thật sự là một chút bí mật cũng không giấu được!
Lâm Huyền nhớ lại tất cả hành động của Vương Hạo.
Ban đầu lúc ở quán vỉa hè ăn đồ nướng, cơ bản sắp đem nội tình của Í hội tiếc nuối giúp nhau] , giải thích rõ ràng cho mình biết.
Khi ở cục tuần tra, Vương Hạo vô cùng phối hợp với công tác, trực tiếp nói hết tất cả! Nhưng mà, cái này vẫn chưa xong...
Hắn lại vì tán gái, trực tiếp đem chuyện của [ hội tiếc nuối giúp nhau] , sớm đã tiết lộ hết với Văn Linh rồi!
Vương Hạo...
Quả thực chính là sự sỉ nhục của Thất Tông Tội!
Sau khi ở chỗ Lâm Huyền xác nhận Vương Hạo không có chuyện lớn gì, Văn Linh cũng triệt để yên tâm.
"Cảm ơn ngươi Lâm Huyền... Nói thật, ta và Vương Hạo hai người có thể có cuộc sống ngày hôm nay, thật sự phải cảm ơn ngươi và Y Y mới đúng." Lâm Huyền mỉm cười: "Đều là bạn học cũ, ngươi nói những thứ này thì khách khí quá. Thế nào? Ở Hàng Thị bên kia sống có ổn không?"
Sau đó.
Lâm Huyền và Văn Linh nói chuyện phiếm mấy phút.
Đại khái chính là hỏi một chút về tình hình hiện tại.
Văn Linh dưới sự giúp đỡ của Vương Hạo, tiến vào cơ cấu huấn luyện của quốc gia đối với nhân viên đi tù, học tập chính là giáo dục trẻ em.
Dưới chính sách trợ giúp, Văn Linh rất nhanh đã có thể đến nhà trẻ thực tập làm lão sư, tiền đồ có thể nói là bừng sáng.
Nhìn bạn học cũ của mình cuộc sống đi vào quỹ đạo.
Lâm Huyền cũng cảm thấy vui mừng thay nàng.
Sau khi hàn huyên với nhau vài câu, Lâm Huyền liền cúp điện thoại với Văn Linh."Được rồi."
Ngáp một cái thật sâu.
Lâm Huyền xoa xoa mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đã có chút hửng sáng.
"Nhất định phải đi ngủ."
Lâm Huyền tắt đèn thư phòng đi.
Đi đến thư phòng chuẩn bị ngủ.
"Ngày mai phải ngủ một giấc thật ngon, trước tiên ta phải tắt đồng hồ báo thức." Lâm Huyền thao tác một phen trên điện thoại di động.
Đem đồng hồ báo thức của sáng hôm nay. A không, đã là 06:43 sáng hôm nay hủy bỏ đi, sau đó trở mình đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Cũng không biết ngủ bao lâu.
Đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh đinh linh linh đỉnh linh linh đinh linh linh Chuông điện thoại di động vang dội đánh thức Lâm Huyền.
Lâm Huyền mở đôi mắt mông lung ra, nhìn về phía màn hình điện thoại di động. Đây không phải chuông báo.
Là điện báo
Điện báo hiển thị lên một cái tên quen thuộc, Vương Hạo. Xem ra... "
Tiểu tử này thành công được thả ra rồi.
Lâm Huyền ấn nút trả lời xuống.
"A lô, giọng nói lười nhác thông qua microphone, rơi vào tai của Vương Hạo bên kia." "Đại cal! Đã mấy giờ rồi mà ngươi còn đang ngủ!! Mặt trời đã sắp xuống núi rồi!"