Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431: Một Người Cuối Cùng Của Thất Tông Tội—Phẫn Nộ

Chương 431: Một người cuối cùng của Thất Tông Tội—Phẫn nộ Chương 431: Một người cuối cùng của Thất Tông Tội—Phẫn nộChương 431: Một người cuối cùng của Thất Tông Tội—Phẫn nộ

Chương 431: Một người cuối cùng của Thất Tông Tội—Phẫn nộ

“Vương Hạo, ngươi cũng đừng nhiều lời với ta nữa. Tranh thủ đem nguyên văn lời nói mà ngươi đã nói với Văn Linh nói cho ta biết. Không cần thêm mắm thêm muối và ngại ngùng, nguyên văn lời ngươi nói với Văn Linh là như thế nào, cứ nói cho ta biết.”

Lâm Huyền dừng một chút.

Tiếp tục bổ sung: “Đây cũng là vì nghĩ đến sự an toàn của Văn Linh! Bản thân ngươi cũng rất rõ, mặc dù đại bộ phận thành viên của Í hội tiếc nuối giúp nhau] đều bị bắt rồi. Nhưng mà.........”

([ Phẫn nộ] vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Ngươi để cho một người ngoài biết rõ loại bí mật này, cẩn thận bị trả thù diệt khẩu!”

Lâm Huyền cố ý nói rất nặng.

Chính là vì để khiến cho Vương Hạo thành thật một chút, thành thật thuật lại nguyên văn lời đã tiết lộ cho Văn Linh cho mình nghe.

Quả nhiên, “Hiểu con không ai bằng bối”

Tên cháu trai Vương Hạo này chính là một người thẳng tính.........

Nghe thấy Lâm Huyền hù dọa mình như vậy, thoáng cái liền mắc câu rồi, lo lắng không thôi.

“Chắc......... Chắc là không đâu? Bọn hắn sẽ không trả thù lên người Văn Linh đúng chứ? Lời này của ngươi cũng quá dọa người rồi đấy!“

“Ta nhớ lại xem......... Khụ khụ, nói trước nha, ngươi không được phép cảm thấy ta buồn nôn! Ta cũng chỉ là đối mặt với ngươi mới dám nói ra. Ngươi nghe cho kỹ đây, nguyên văn lời nói của ta lúc đầu khi nói với Văn Linh là như vậy ——“

“Linh Linh~ ngươi biết không? Sau khi ngươi rời khỏi Trung Quốc một chút tin tức cũng không có, ta vấn luôn nhớ ngươi! Ta rất hối hận, tại sao lúc trước ta không bày tỏ tâm ý của mình cho ngươi biết......... đột nhiên ly biệt như vậy...... đã trở thành tiếc nuối cả đời này khắc sâu trong lòng ta.........] “

Lâm Huyền nghe thấy giọng điệu có vẻ kệch cỡm này, gân xanh nổi lên tứ phía! Siết chặt nắm đấm! Nhịn......

Nhịn! Không thể quấy rầy Vương Hạo!

Hắn đối với yêu cầu của Vương Hạo, chỉ là thuật lại [ nguyên văn lời nói] không qua chỉnh sửa là được rồi!

Không bảo ngươi đem ngữ khí và tình cảm cũng diễn dịch ra sinh động như thật vậy đâu! Người này thật sự là quá phá hoại rồi! Vương Hạo đi Chicago du học đem đầu óc du học đến hỏng luôn rồi à? Nhưng mà...... Để hiểu được chính xác tin tức, xác định Văn Linh rốt cuộc có vấn đề gì hay không, Lâm Huyền vẫn là quyết định chịu đựng buồn nôn mà nghe tiếp.........

Trong điện thoại, Vương Hạo kiểu văn vẻ làm ra vẻ, bắt chước ngữ khí của tổng giám đốc bá đạo vẫn còn tiếp tục:

“Linh Linh~ ngươi cũng đừng trách ta chủ nghĩa duy tâm, lúc du học ở Chicago, ta đã vô tình gia nhập một tiểu đoàn thể. Người bên trong tiểu đoàn thể này đều có nhiều loại tiếc nuối nhân sinh khác nhau, bọn hắn đều muốn bù đắp tiếc nuối, nhưng bất lực.”

[ Ta rất hiểu sự bất lực của bọn họ......... Cho nên, ta cũng gia nhập với bọn hắn, mọi người cũng coi như là báo đoàn sưởi ấm thôi, khi tất cả đều gửi gắm tâm linh. Nhưng không thể không nói, lão đại của tiểu đoàn thể rất có năng lực, không chỉ ở việc học rất chiếu cố ta, ở trong cuộc sống cũng dạy bảo ta rất nhiều, cuộc họp lớp này, chính là hắn đã thuyết phục ta tổ chức. ]

[ Cho nên...... Linh Linh, chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa, đi đến một bước ngày hôm nay, thật sự là cần cảm ơn tiểu đoàn thể này. Đương nhiên, người đầu tiên mà chúng ta cần cảm ơn chính là Liễu Y Y, nếu như không có nàng, chúng ta chỉ sợ cả đời này cũng không thể gặp lại.........]

“Xong rồi, chỉ như vậy thôi.”

Biểu diễn của Vương Hạo im bặt mà dừng, nhanh chóng khôi phục ngữ khí ban đầu. Lâm Huyền thật sự không kìm nén được xung động muốn đánh Vương Hạo!

“Ta thật sự phục ngươi rồi đấy Vương Hạo! Ngươi như vậy không phải là cái gì cũng khai báo hết rồi sao? Mặc dù ngươi biểu đạt tương đối khéo léo, nhưng mà cái này có khác gì nói toạc ra toàn bộ rồi chứi”

Ta thật sự là phục ngươi rồi!

Lâm Huyền chưa bao giờ cạn lời như thế.........

Trên đời này vậy mà lại có thể có người không giữ mồm giữ miệng, nhưng lại không tự mình hiểu lấy mình như vậy.

“Vương Hạo, ta chen vào một câu, ngươi nhập đảng rồi sao?”

“Không có, ta ở nước ngoài du học, không có cơ hội nhập đảng. Nhưng ta vẫn luôn có một trái tim đỏ! Chờ ta về nước, nhất định phải ghi danh, xin nhập đảng!”

“Đừng đừng đừng!”

Lâm Huyền vội vàng phân ưu giải nạn vì Trung Quốc: “Ngươi vẫn là đừng đến lừa người nữa! Cái miệng này của ngươi không đi theo đầu óc, có trái tim đỏ cũng vô dụng! Chỉ cái miệng không kín cửa này của ngươi, kẻ địch đều không cần nghiêm hình bức cung, ngươi cái gì cũng khai ra hết rồi!”

Nghe thấy câu này.

Vương Hạo không vui. Hắn cảm thấy nhân cách của mình chịu sỉ nhục!

“Ta nói cho Văn Linh đã đủ khéo léo rồi! Ngươi cũng không thể không để ta biểu đạt tâm tư tình cảm và những gì đã bỏ ra chứ? Hơn nữa ta rõ ràng đã nói với ngươi ——Cái tên [ hội tiếc nuối giúp nhau] này! Năm chữ này! Ta chưa từng nói với Văn Linh! Điểm giác ngộ ấy ta vẫn còn có!”

“Cho nên......... Tám phần là bản thân ngươi nghe lầm rồi, Văn Linh không thể nào biết tên của tổ chức.”

Lâm Huyền nhíu mày.

Giao tình huynh đệ lâu như vậy......

Cuối cùng hắn lựa chọn tin tưởng Vương Hạo một lần: “Ngươi chắc chứ?”

“Ta chắc chăn!”

Vương Hạo gần từng câu từng chữ, nói chắc như đỉnh đóng cột: “Bất kể ta biểu đạt mọi chuyện như thế nào, ta dám đánh cược với ngươi!”

[ hội tiếc nuối giúp nhau] năm chữ này, ta tuyệt đối chưa từng nói qua với Văn Linh!” “Lâm Huyền, ngươi phải tin tưởng ta! Còn nhớ lần trước chúng ta đi ăn đồ nướng không? Lần ăn đồ nướng đó, ngay cả ngươi ta cũng không nói, chẳng lẽ ta còn có thể nói cho Văn Linh nghe sao?”

“Huynh đệ như tay chân, nữ nhân là quần áo! Nếu như ngay cả ngươi ta cũng không nói, ta sẽ không thể nào nói cho Văn Linh! Điểm ấy ngươi nhất định phải tin tưởng tal”
Bình Luận (0)
Comment