Chương 432: Hòm thư thời không- đã lâu không gặp
Chương 432: Hòm thư thời không- đã lâu không gặpChương 432: Hòm thư thời không- đã lâu không gặp
Chương 432: Hòm thư thời không- đã lâu không gặp
Lâm Huyền suy tư một chút.
Cảm thấy cũng có lý.
Vương Hạo chỉ là một người đơn thuần, dễ bị lừa một chút, nhưng hắn cũng không ngốc.
Dù sao nói thế nào cũng là người đứng thứ hai trường trung học phổ thông đệ nhất Hàng Thị, cao tài sinh được cử đi du học Chicago, chỉ số thông minh cơ bản vẫn phải có, loại sai lầm cấp thấp này có lẽ sẽ không phạm phải.
Huống hồ... Câu nói kia đã thuyết phục Lâm Huyên rồi.
"Ngay cả ngươi ta cũng không có nói, chẳng lẽ ta còn có thể nói cho Văn Linh nghe sao?"
Lâm Huyền vẫn là tin tưởng vào quan hệ giữa hai người.
Đoạn thời gian trước, lúc hai người ăn đồ nướng, mặc cho Lâm Huyên nói lời khách sáo như thế nào, Vương Hạo cũng không nói ra thông tin cụ thể của Í hội tiếc nuối giúp nhau].
Chẳng qua là một mực dùng Tiểu đoàn thể, ' tụ hội, ' tổ chức' để thay thế.
Vương Hạo lúc ấy uống nhiều rượu cũng có thể cẩn thận như vậy...
Lâm Huyền tin rằng.
Hắn nhất định sẽ không nói cho Văn Linh biết tên của tổ chức.
Nhưng mà...
Nói đi cũng phải nói lại.
Trong cuộc gọi vào buổi sáng hôm nay, Lâm Huyền nghe được rành mạch! Văn Linh quả thực rất tùy ý nói ra tên của [ hội tiếc nuối giúp nhau].
Loại cảm giác tùy ý, quen thuộc, lại không dồn hết tâm trí kia.
Thật sự giống như nàng là một thành viên trong đó.
"Đợi chút! II"
"Mả mẹ nó! Ngươi làm sao vậy Lâm Huyền? Đột nhiên hét lớn!"
Tiếng quát tháo đột ngột của Lâm Huyền, doạ Vương Hạo ở bên kia điện thoại:
"Ai nha, đã đến giờ này rồi, nên ăn cơm thôi."
"Hay là chúng ta hẹn ở quán đồ nướng lần trước đi? Thế nào? Mấy ngày nay ở trong cục tuần tra, nước canh trong như nước lọc, cả người ta đều tái xanh cả rồi!" "Hai anh em chúng ta uống một chút, đừng nói chuyện trên điện thoại nữa, có chuyện gì thì ở trước mặt trò chuyện!"
Lâm Huyền quyết đoán từ chối...
Bây giờ cách vạch trần thân phận thật sự của Văn Linh, chỉ còn lại một bước ngắn thôi! Làm sao có thời gian đi ăn đồ nướng chứ!
"Không đi, ta còn có việc."
"Vương Hạo, ngươi đừng chạy lung tung nữa, tranh thủ ngồi máy bay quay về Hàng Thị tìm Văn Linh đi. Hôm nay ta sẽ không ở cùng ngươi đâu."
Tút tút tút
Nói xong, Lâm Huyền trực tiếp cúp điện thoại, cũng mặc kệ Vương Hạo bên kia đang nói cái gì...
Loại cảm giác quen thuộc này.
Lạnh cả sống lưng!
Lâm Huyền đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng...
[ hội tiếc nuối giúp nhau] cái tên này chỉ có thành viên của Thất Tông Tội và mình biết rõ.
Hơn nữa, Văn Linh cũng có thể tùy ý nói ra cái tên này... Như vậy!
Tại sao Văn Linh không thể là một thành viên của Í hội tiếc nuối giúp nhau] chứ! ? Lâm Huyền mở †o hai mắt.
Chính là bởi vì cái kết luận này quá mức hoang đường, cho nên Lâm Huyền lúc trước vô ý thức đã không suy nghĩ như vậy.
Nhưng nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút, không khó phát hiện... trên người Văn Linh.
Đều tràn đầy điểm đáng ngời
Lâm Huyền trong lòng bắt đầu liệt kê:
1, [Lúc Văn Linh chạy trốn sang nước Mỹ, bụng ăn không no, áo không đủ che thân, nàng làm sao nhìn thấy tin nhắn mà Liễu Y Y để lại trong không gian QQ chứ? ] Lúc trước mình không có theo đuổi sâu về vấn đề này.
Bởi vì khi đó mình vẫn còn chưa biết đến sự tồn tại của [ hội tiếc nuối giúp nhau] , cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại suy nghĩ lại sẽ phát hiện, đây là một lỗ thủng rất nghiêm trọng! Văn Linh đã sống như thế nào ở nước Mỹ, Lâm Huyền đã tận mắt nhìn thấy, có thể nói là đã nghèo khó lại thê thảm.
Hơn nữa vì trốn tránh sự truy bắt cùng định vị của mạng lưới *internet, Văn Linh căn bản không dám sử dụng bất cứ sản phẩm điện tử nào. Đồng thời. — - có
Tình huống kinh tế của nàng, cũng không cho phép nàng có được một cái điện thoại và máy tính.
Thân phận nhập cư trái phép của nàng, cũng không cho phép nàng làm một cái sim điện thoại có thể lên mạng.
Cho nên nói...
Nàng là làm thế nào mà nhìn thấy tin nhắn để lại trong không gian Q0, lại làm thế nào liên lạc với Liễu YY chứ?
Trong chuyện này chính là tràn đầy điểm đáng ngời
Tiếp theo còn có điểm nghi hoặc thứ hai.
2, [Vương Hạo không nói cho Văn Linh biết full name của hội tiếc nuối giúp nhau, tại sao Văn Linh có thể thốt ra được chứ? ]
Đây là điểm đáng ngờ lớn nhất!
Hội tiếc nuối giúp nhau là một tiểu đoàn thể cực kỳ thần bí, cực kỳ ẩn giấu, hơn nữa quy định rất nghiêm khắc.
Văn Linh không có bất kỳ con đường nào có thể biết rõ tên của tổ chức này.
Trừ phi nàng chính là một thành viên của [ hội tiếc nuối giúp nhau] ! Lâm Huyền đột nhiên phát hiện...
Nếu như tiêu chuẩn lựa chọn thành viên Thất Tông Tội của Í hội tiếc nuối giúp nhau] , là "Phải có quan hệ với mình."
"Hơn nữa bởi vì hành vi thay đổi thời không của mình mà thay đổi vận mệnh"...
Vậy Văn Linh có thể nói là hoàn toàn phù hợp điều kiện!
"Không..."
"Chi bằng nói... Văn Linh là hoàn mỹ phù hợp với điều kiện!"
[ Văn Linh và mình cùng với Liễu Y Y có quan hệ rắc rối phức tạp, hơn nữa bởi vì hành vi cứu sống
Liễu Y Y của mình, vận mệnh nhân sinh của nàng đã xảy ra biến hoá long trời lở đất! ]
Hôm nay.
Thành viên Thất Tông Tội của [ hội tiếc nuối giúp nhau] , ngoại trừ [ Phẫn nộ] ra, toàn bộ đều tử vong hoặc là đưa ra công lý.
Như vậy...
Đem tất cả manh mối hiện tại liên hệ lại với nhau, sẽ không khó để đưa ra một cái kết luận—
Văn Linh, có lẽ chính là [ Phẫn nộ] ! "Nhưng mà... vấn đề suy luận đến đây, lại trở nên mâu thuẫn."
Căn cứ vào mô tả của Vương Hạo, Điền Miêu Miêu, kẻ buôn người lúc trước, [ Phãn nộ] là một người ngoại quốc vừa cao vừa gầy, còn chưa bao giờ nói chuyện, giống như kẻ câm.
Hình tượng đó và Văn Linh đều khác biệt quá lớn.
Cho nên...
Văn Linh rốt cuộc là người nào?
"Ngươi rốt cuộc là ai chứ?"
Lâm Huyền thở dài một hơi... Hắn đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi đến thư phòng.
Từ phía sau lồng lính của khung ảnh lấy cái chìa khoá nhỏ ra, mở ngăn kéo dưới bàn sách, lấy hòm thư thời không ra.
Bành.
Hòm thư thời không màu đỏ đặt ở trên mặt bàn.
"Đã lâu không gặp."
Lâm Huyền mỉm cười nói.