Chương 433: Kế hoạch của Lâm Huyền
Chương 433: Kế hoạch của Lâm HuyềnChương 433: Kế hoạch của Lâm Huyền
Chương 433: Kế hoạch của Lâm Huyền
Quả thực.
Đã rất lâu không có gửi thư cho bản thân của quá khứ... Nhưng hiện tại, thời cơ lại tới rồi!
"Ta phải gửi thư cho bản thân buổi sáng hôm nay!"
"Để ta của quá khứ... Triệt để làm rõ thân phận thật sự của Văn Linh!"
Tổng hợp tin tức ở trên.
Lâm Huyền cảm thấy, xác suất Văn Linh là [ phân nộ] không cao... Nhưng mài! Nàng nhất định có quan hệ nông hoặc sâu với Í hội tiếc nuối giúp nhau] !
"Nếu như nàng có thể rất tùy ý nói ra cái tên [ hội tiếc nuối giúp nhau] này, cho dù nàng không phải là một thành viên, cũng là bộ phận người biết chuyện."
Lâm Huyền gãi gãi đầu...
Mọi người đều biết, Tứ Đại Thiên Vương bình thường đều có năm người.
Như vậy...
Ai quy định thành viên của Thất Tông Tội chỉ có thể là bảy người chứ? Nói không chừng còn có vương bài thứ tám ẩn giấu thì sao!
"Đương nhiên... Đây chỉ là suy đoán của ta. Cụ thể hai bí ẩn trên người của Văn Linh, còn cần ở trước mặt giằng co với nàng, mới có thể đưa ra đáp án."
"Cho nên vấn đề tới rồi... Ta phải làm sao lướt qua Vương Hạo, một mình hẹn Văn Linh ra ngoài gặp mặt nói chuyện chứ? Hơn nữa chẳng những là phải gặp mặt, còn phải để Văn Linh cam tâm tình nguyện đem thông tin mà nàng biết nói cho ta nghe!" ... Càng nghĩ.
Lâm Huyền đã tìm được nơi mấu chốt Vương Hạo!
Không sai...
Chính là cái tên Vương Hạo luôn gây phiền toái cho mình, không ngờ rằng lúc này vậy mà lại trở thành 'con tin uy hiếp Văn Linh!
Từ cuộc gọi của Văn Linh lúc trước, không khó nhìn ra.
Vương Hạo ở trong lòng Văn Linh ít nhiều vẫn có chút vị trí, bằng không... Văn Linh cũng không đến mức hốt hoảng như vậy.
Chính là bởi vì mình nói với Văn Linh, Vương Hạo an toàn, hai ngày nữa có thể được phóng thích, cho nên nàng mới yên lòng, không còn lo lắng nữa. "Như vậy... điểm mấu chốt xuất hiện rồi!"
Lâm Huyền vừa lấy giấy viết thư và bút ra, vừa suy nghĩ:
[ nếu như ta không nói cho Văn Linh những chuyện này, ngược lại cố ý hù dọa nàng, nói tình cảnh của Vương Hạo vô cùng xấu! Hắn bị lún sâu vào trong vụ án này! Nếu như không nghĩ cách để Vương Hạo thoát tội, chỉ sợ sẽ chịu hình phạt nhiều năm! ]
[ Văn Linh đã từng nếm qua nỗi khổ sau song sắt, nhất định sẽ đau lòng cho Vương Hạo, lúc này tất nhiên sẽ càng sợ hãi hơn! Lợi dụng loại tâm lý này của nàng, ta có thể cổ vũ tinh thần thành khẩn được khoan hồng, không phải ngồi tù mọt gông, có manh mối gì về hội tiếc nuối giúp nhau thì có thể nói ra. Như vậy, có lẽ sẽ có thể giúp hắn tẩy trắng thoát tội. ]
"Trái tim con người đều thịt, Vương Hạo quan tâm đến Văn Linh như vậy, Văn Linh chắc chắn cũng sẽ nghĩ hết cách để cứu Vương Hạo ra ngoài. Đến lúc đó, ta và Văn Linh ngồi đối mặt với nhau, bất kể nàng nói thật hay là nói dối, ta nhất định có thể từ trong ánh mắt, lời nói, cử chỉ của nàng, nắm bắt được thông tin mà ta cần!"
BA-I
Lâm Huyền võ tay phát ra tiếng.
Đây là một kế hoạch hoàn mỹ...
Có lẽ thân phận thực sự của Văn Linh, cùng với chỗ tin tức liên quan đến [ hội tiếc nuối giúp nhau] mà nàng năm giữ, mới thực sự là mấu chốt trợ giúp mình tìm ra [ ác ma] !
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.
Hiển thị là 18:54.
"Không biết Lưu tuần tra đã nghỉ ngơi chưa, nhưng ta vẫn là gọi điện thoại hỏi một chút xem sao."
Lâm Huyền đoán chừng, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu tuần tra ít nhất phải hai ngày ngủ không ngon giấc rồi.
Vốn không muốn quấy rầy hắn vào thời điểm này.
Nhưng Lâm Huyền muốn làm rõ, tại sao có thể thả Vương Hạo ra ngoài như vậy chứ? Dựa theo những gì đã nói lúc trước.
Không phải nên ở trong cục giáo dục hai ngày sau đó mới phóng thích ư? Nguyên nhân trong chuyện này bắt buộc phải biết rõ.
Bởi vì... Dựa theo kế hoạch của Lâm Huyền.
Nếu muốn lừa gạt Văn Linh, khiến cho nàng đem tất cả mọi chuyện đều thành thật khai báo.
Vậy thì nhất định phải khiến cho Vương Hạo bị giam ở trong cục tuần tra thêm vài ngày!
Không thể để cho hắn ra ngoài sớm như vậy! "Dù sao Vương Hạo tai to mặt lớn, ăn nhiều thêm vài ngày nước canh trong như nước lọc, coi như ta giúp ngươi giảm cân đi."
Lâm Huyền lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại gọi cho Lưu tuần tra... Tít... Tít...
”A lô Lâm tiên sinh!"
Lưu tuần tra ở bên kia tốc độ bắt máy vẫn rất nhanh!
Lâm Huyền nghe ngữ khí nói chuyện của hắn, không giống như là dáng vẻ lâu rồi không được nghỉ ngơi: "Lưu tuần tra, chuyện xảy ra đến bây giờ cũng đã hai ngày rồi, ngươi nghỉ ngơi xong rồi chứ?"
Lưu tuần tra bên kia nhẹ nhàng mỉm cười: "Cảm ơn Lâm tiên sinh quan tâm, ngủ mơ mơ màng màng mấy tiếng đồng hồ, hiện tại trong cục đã loạn thành một đống, tất cả mọi người đều dựa vào cà phê và đồ uống năng lượng để tỉnh táo."
"Nhưng mà ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, đây là công việc của chúng ta, bất cứ lúc nào đều phải chuẩn bị hi sinh vì nhân dân. Cho nên thỉnh thoảng cường độ công việc kiểu này, chúng ta cũng sớm đã thành thói quen rồi."
Lâm Huyền gật gật đầu.
Trong lòng không khỏi có chút kính nể những nhân dân công bộc này.
Nhưng mà Lưu tuần tra cũng nói đúng.
Bởi vì cái gọi là nuôi binh nghìn ngày dụng binh chỉ một giờ, loại thức đêm tăng ca đối mặt với vụ án trọng đại này, bọn hắn quả thực cũng đã quen rồi.
"Vậy ta cũng không quấy rầy ngài làm việc nữa, nói ngắn gọn thôi. Lưu tuần tra, ta muốn hỏi một chút, mấy người bọn hăn đến hiện tại đều xử lý như thế nào? Có thể nói cho ta biết hay không?"