Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Mạnh Mối

Chương 438: Mạnh mối Chương 438: Mạnh mốiChương 438: Mạnh mối

Chương 438: Mạnh mối

Như vậy, Văn Linh ở thời không sau khi thay đổi, có còn trải qua loại chuyện này hay không? Lâm Huyền cho rằng xác suất cao là không có.

Bởi vì thời điểm Văn Linh cuối cùng không nhịn được mà về nước tự thú, là vì mẹ của nàng tử vong.

Tin rằng khắp thiên hạ không có bất kỳ người mẹ nào, có thể cho phép con gái của mình làm chuyện này...

Tình thương của mẹ là vĩ đại.

Người mẹ tình nguyện bản thân đi ăn mày ăn xin, cũng không muốn con gái của mình đi kinh doanh da thịt đổi lấy tiền.

Đương nhiên.

Đây cũng không phải là trọng điểm.

Tóm lại, [ Phãn nộ] lợi dụng thủ đoạn nào đó đã tìm được Văn Linh, cũng mời nàng gia nhập Í hội tiếc nuối giúp nhau].

Ngoài mời gọi ra, còn nói cho nàng biết, Vương Hạo cũng gia nhập tổ chức này.

Điều này cho thấy rõ, lời mời nhập hội của [ Phẫn nộ] vẫn rất có thành ý, lần đầu tiên gặp mặt đã nói cho Văn Linh nghe nhiều chỉ tiết như vậy, tất nhiên là muốn thành tâm tiếp nhận nàng.

Nhưng Văn Linh xuất phát từ các nguyên nhân khác nhau, cuối cùng là không tham gia cuộc tụ hội của [ hội tiếc nuối giúp nhau] .

Như vậy dựa theo nội quy.

Bọn hắn sẽ coi như Văn Linh tử vong, tự động từ bỏ.

Cho nên vị trí [ sắc vực] vẫn luôn để trống, mãi đến khi Điền Miêu Miêu xuất hiện, mới điền đủ vào cái ghế trống của Thất Tông Tội này.

Cho nên càng phải nói.

Văn Linh có lẽ là mục tiêu đầu tiên cho [ sắc vực] .

Điền Miều Miêu là [ sắc vực] đời thứ hai.

Lâm Huyền chăm chú nghe đoạn ghi âm điện thoại này.

Giọng điệu của Văn Linh rất là bối rối, nhưng mà tràn đầy chân thật, có lẽ không hề nói dối.

Lâm Huyền ở trong đoạn ghi âm điện thoại, dựa theo chỉ thị của bản thân ở trên thư, ngăn cản Văn Linh nói tiếp: "Văn Linh... Ta cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa! Ngươi nói vị [ Phẫn nộ] này, chính là nhân viên của hội tiếc nuối giúp nhau đang lẩn trốn! Nếu như chúng ta có thể cung cấp thông tin cho cục tuần tra, hơn nữa thành công bắt được hắn, thì có lẽ có thể khiến cho cục tuần tra mở một mặt lưới, lấy công chuộc tội, xoá tội cho Vương Hạo!"

Văn Linh( bối rối): "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Vậy bây giờ ta sẽ đem tất cả những điều có thể nhớ ra nói cho ngươi biết, phiên ngươi đến cục tuần tra nói chuyện một chút có được không?"

Lâm Huyền( chăm chú): "Những chuyện này... vẫn là không nên nói qua điện thoại, chúng ta gặp nhau nói chuyện thì thế nào? Lúc cần thiết, nếu như cần nhân chứng, có lễ cục tuần tra Đông Hải bên kia cũng cần ngươi ra mặt làm chứng."

Lâm Huyền: "Ta ở bên này cũng nghĩ cách xem, ngươi ở bên kia xử lý tốt chuyện của ngươi, vào ngày 4 tháng 8 sớm ngồi máy bay đến thành phố Đông Hải, đến lúc đó ta sẽ ra sân bay đón ngươi!"

Lâm Huyền: "Nhớ kỹ... Chuyện này cho tới nay vẫn còn là trạng thái cơ mật, không được đề cập với bất luận người nào! Cũng không được nói cho bất cứ kẻ nào biết chuyện ngươi đến Đông Hải! Chuyện này... Chỉ có hai người chúng ta biết! Tất cả đều là vì cứu Vương Hạo ra ngoài!"

Sau đó hai người ước định xong thời gian, Lâm Huyền lại an ủi Văn Linh mấy câu, đoạn ghi âm điện thoại này liền kết thúc.

"Phù... Lâm Huyền để điện thoại di động xuống. Nằm ngửa ở trên ghế. Đan lấy tay, bắt đầu suy nghĩ."

"Thật sự là thu hoạch ngoài dự kiến."

"Vốn dĩ ta vẫn còn đau đầu, manh mối của hội tiếc nuối giúp nhau đã hoàn toàn bị cắt đứt rồi, ta nên đi đâu tìm kiếm [ Phân nộ] chứ? Nhưng không ngờ rằng... Văn Linh vậy mà sớm đã gặp mặt [ Phẫn nộ] rồi"

"Đây là một manh mối rất mấu chốt! Hy vọng trí nhớ của Văn Linh đủ tốt, có thể nhớ lại rõ ràng một chút về tướng mạo đặc thù của [ Phân nộ] ."

Lâm Huyền cảm thấy, hiện tại mạch suy nghĩ đã rất rõ ràng... Chỉ cần có thể bắt được [ Phẫn nộ] !

Có lẽ có thể chính thức vạch trần bí mật sau lưng của [ hội tiếc nuối giúp nhau] !

Mặc dù Lâm Huyền đã giết chết [ ngạo mạn] , cũng thành công làm tan rã tổ chức này. Nhưng mà, hiện tại vẫn có rất nhiều mối nghi ngờ chưa được gỡ bỏ.

Cũng giống như [ngạo mạn] làm thế nào biết trước tương lai?

Bức hoạ Í Einstein ưuthương] này rốt cuộc từ đâu mà có?

Tiêu chuẩn lựa chọn thành viên của Í hội tiếc nuối giúp nhau] rốt cuộc là cái gì?

Công thức tính toán ra 42 của [ ngạo mạn] , rốt cuộc là ai cho hắn? Vân vân và vân vân.

[ hội tiếc nuối giúp nhau] còn có bí ẩn ở trong sương mù. Nếu như không giải quyết hết những nghi hoặc trong lòng này. Lâm Huyền thật sự là trái tim ngứa ngáy khó nhịn!

"Chuẩn bị lên đường thôi, đến sân bay ăn điểm tâm nào."

Sau khi thay quần áo xong.

Lâm Huyền ngồi vào thang máy tới bãi đỗ xe dưới đất.

Ông...

Tuệ ảnh của chiếc xe Rolls-Royce cao quý khởi động, mang theo khí thế khinh thường tất cả, chạy nhanh ra bãi đỗ xe dưới mặt đất, chạy về phía sân bay Đông Hải.

Một đoạn đường này, đối với Lâm Huyền mà nói, đã xem như xe nhẹ đường quen. Mấy lần trước lái xe đến sân bay, còn phải mở hướng dẫn ra.

Nhưng mà trải qua nhiều lần đi đường như vậy.

Hiện tại từ từ nhắm hai mắt cũng có thể lái tới.

Một giờ sau, Lâm Huyền đã tới sân bay Đông Hải. Hiện tại cách giờ hẹn với Văn Linh vẫn còn một khoảng thời gian nữa.

Lâm Huyền ở nhà hàng phi trường ăn điểm tâm đơn giản.

Đợi khi sắp đến giờ, phải đến cổng sân bay đợi Văn Linh đến...

"Lâm Huyền! Bên này!"

Lâm Huyền còn chưa nhìn thấy Văn Linh.

Trong đám người, Văn Linh vừa nhìn thấy Lâm Huyền liền vẫy tay chào: "Ta ở đây!" Lâm Huyền quay đầu.

Nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chạy vê phía mình.

Văn Linh...

Đây là một cái tên để lại trong nội tâm của Lâm Huyền ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn).

Hắn nhìn thấy nàng ở bên trong quá nhiều dáng vẻ của thời không khác nhau.

Văn Linh thời kỳ cấp 3, vừa ưu tú vừa đáng yêu, là thiếu nữ nghệ thuật tụ tập ngàn vạn sủng ái trên người.

Ở bên trong thời không trước khi lịch sử thay đổi, Văn Linh lang thang ở nước Mỹ mấy ngày, đã bị tra tấn thành một bà lão dơ bẩn khô héo, tàn tật, tóc cũng rụng sạch. Văn Linh bây giờ, mặc dù thoạt nhìn vẫn là một nữ tử tuổi tác còn trẻ.

Nhưng cuộc sống lang thang thời gian dài và cuộc sống sau song sắt, khiến cho trong ánh mắt của nàng, đối thế giới biến hóa nhanh chóng này, vân có một loại mờ mịt, sợ hãi, cùng tự tỉ...
Bình Luận (0)
Comment