Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439: Quá Khứ Của Văn Linh

Chương 439: Quá khứ của Văn Linh Chương 439: Quá khứ của Văn LinhChương 439: Quá khứ của Văn Linh

Chương 439: Quá khứ của Văn Linh

Haizzz.

Lâm Huyền không khỏi thở dài trong lòng.

Tạo hóa trêu ngươi mà...

Nhân sinh chính là một cái tên lửa không thể quay lại được.

Một bước sai.

Thì từng bước sai.

"Lâm Huyền, chúng ta bây giờ phải đến cục tuần tra Đông Hải sao?"

Sau khi nhìn thấy Lâm Huyền, nàng liền không thể chờ đợi được tiến vào chủ đề chính.

Văn Linh trên mặt tràn đầy lo nghĩ.

Vòng thâm mắt vừa đen vừa to chứng tỏ nàng đã rất lâu rồi không nghỉ ngơi.

Cái này ngay cả Lâm Huyền cũng có chút kinh ngạc...

Tên mập chết bầm Vương Hạo này... ở trong lòng của Văn Linh có sức nặng như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại... hình như cũng không có vấn đề gì cả.

Văn Linh hiện tại, không đơn thuần là người cô đơn lẻ loi, hơn nữa còn được cho là việc xấu loang lổ, hoàn toàn tách rời với xã hội này.

Dưới tình huống như vậy, còn có một nam nhân quan tâm mình đến như vậy, thậm chí coi mình là tiếc nuối thanh xuân, vì tìm mình mà không tiếc gia nhập nghiêng giáo... Suy bụng ta ra bụng người.

Trái tim con người cũng là thịt.

Hành vi của nàng đối với Vương Hạo, chắc chắn vô cùng cảm động.

Huống hồ...

Mẹ của Văn Linh chết thảm nước Mỹ, bị người ta đánh chết.

Cha của nàng bị phán án tù chung thân, hiện tại vẫn ở trong tù phục dịch.

Về phần bằng hữu thân thích và vân vân...

Lâm Huyền cũng nghe nói, các thân thích không phải là bị liên lụy đến, thì chính là ném đá xuống giếng, nịnh hót không thôi.

Cha của Văn Linh thời điểm phong quang, từng người một đều đến quỳ dưới chân nịnh nọt. Khi cha Văn Linh gặp chuyện không may, người nào người nấy xem ai chạy trốn xa hơn. Bọn hắn đương nhiên sẽ không giúp đỡ Văn Linh.

Thế giới rộng lớn như vậy.

Văn Linh có thể nói là một 'cô nhỉ, chỉ còn lại một 'người thân là Vương Hạo, cho nền...

Hiện tại Vương Hạo bởi vì nàng mà bị bắt, có thể còn phải chịu hình phạt, Văn Linh nàng có thể không sốt ruột ư?

Đối mặt với lời hỏi thăm của Văn Linh, Lâm Huyền lắc đầu, tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Vương Hạo hiện tại là trọng điểm bị thẩm vấn, cho dù ngươi trực tiếp đến cục tuần tra cũng không có ý nghĩa gì cả"

"Dù sao những chuyện mà ngươi nói này cũng không phải chứng cớ mang tính thực chất gì, nói miệng không bằng chứng, đồng thời với tư cách là người có quan hệ với kẻ tình nghi, chứng từ của ngươi căn bản sẽ không được xem trọng."

"Cho nền... Chúng ta tìm một chỗ nào đó, đem tất cả những gì mà ngươi hết nói cho ta nghe, để ta đi thương lượng với cục tuần tra thì tốt hơn. Dù sao tốt xấu gì thì ta cũng là một nhân vật của công chúng, cũng quen biết không ít đại nhân vật, nếu như những lời này từ miệng ta thảo luận ra, có thể độ tin cậy sẽ tương đối cao hơn một chút."

Đối với Lâm Huyền, Văn Linh tin tưởng không hề nghỉ ngờ chút nào.

Đúng vậy...

Bản thân với tư cách là một tù nhân vừa mới hết hạn tù được phóng thích ra ngoài, chứng từ của nàng có thể có bao nhiêu sức nặng chứ?

Làm không tốt...

Còn có thể phản tác dụng, càng gia tăng tính hiềm nghi! Nhưng Lâm Huyền thì khác Hắn là viện trưởng danh dự của viện bảo tàng Cố Cung, đồng thời cũng là nhân vật của công chúng hot nhất hiện tại, còn là anh hùng quốc gia phát biểu [ phản ứng hợp hạch].

Nếu như Lâm Huyền ra mặt biện hộ cho, có lẽ thật sự có thể trợ giúp Vương Hạo cởi tội!

"Được, Lâm Huyền, tất cả mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi!"

Hôm nay, Văn Linh cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Lâm Huyền nghe, nàng cắn môi: "Ta sẽ đem tất cả chỉ tiết... đều nói cho ngươi biết!"

Khu vực nội thành thành phố Đông Hải.

Trong một khách sạn xa hoa.

Lâm Huyền thuê cho Văn Linh một căn phòng.

Phòng rất lớn, phòng khách, sảnh trò chơi, quán bar nhỏ cần cái gì có cái đó.

Đây là khách sạn đắt đỏ nhất toàn bộ thành phố Đông Hải. Sở dĩ thuê ở chỗ này...

Cũng coi như là Lâm Huyền trong lòng có áy náy.

Dù sao Vương Hạo người ta đang yên đang lành, căn bản đánh rắm cũng không sao. Mình vì lừa lấy tin tức, lại để cho Văn Linh chạy xa như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, chỉ có thể đền bù về mặt vật chất một chút thôi.

"Trước khi Vương Hạo được phóng thích, ngươi cứ ở chỗ này ở chờ hắn đi."

Văn Linh gật gật đầu.

Quả thực.

Vương Hạo có thể nói là người thân duy nhất của nàng trên thế giới này.

Nếu như Vương Hạo không thể an toàn ra khỏi cục tuần tra...

Văn Linh không có tâm tư làm bất cứ chuyện gì cả.

Lâm Huyền và Văn Linh ngồi ở hai bên bàn trong quán bar nhỏ.

Hắn tùy tiện lấy ra hai bình đồ uống, đặt trước mặt Văn Linh.

Văn Linh cúi mặt, chỉ gật gật đầu, hoàn toàn không có ý muốn uống.

"Uống chút đi... Đừng quá lo lắng, ta tin rằng chỉ cần chúng ta khai ra [Phẫn nộ] , Vương Hạo nhất định sẽ thoát tội!"

Ở trong mắt của Lâm Huyền...

Văn Linh vẫn là một người đáng thương.

Cái đôi mắt thâm quầng, môi cũng khô nứt này... Khiến cho Lâm Huyền cũng có cảm giác tội lỗi!

Hắn giúp Văn Linh mở đồ uống ra, lại lần nữa đưa tới trước mặt nàng.

"Được rồi, trước tiên ngươi cứ uống hai ngụm đi, sau đó đem tất cả mọi thông tin về [Phẫn nộ] mà ngươi biết nói cho ta biết."

Văn Linh thè lưỡi ra liếm liếm bờ môi khô khan. Cuối cùng vẫn uống hai ngụm đồ uống.

Chậm rãi mở miệng...

"Đó là... chuyện bắt đầu từ khi ta vừa chạy trốn tới nước Mỹ, khoảng một năm. Ta không nhớ rõ thời gian cụ thể... Thực xin lỗi Lâm Huyền, khi đó ta và mẹ của ta sống vô cùng cực khổ, có thể sống ngày nào hay ngày đó, chúng ta căn bản không có khái niệm thời gian..."

Lâm Huyền xua xua tay, ý bảo nàng không cần để ý, nhớ bao nhiêu thì nói bấy nhiều. Vì vậy.

Chuyện cũ phủ đầy bụi đã lâu ở nước Mỹ này.

Từ trong miệng Văn Linh nói ra...
Bình Luận (0)
Comment