Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477: Bằng Hữu Cũ

Chương 477: Bằng hữu cũ Chương 477: Bằng hữu cũChương 477: Bằng hữu cũ

Chương 477: Bằng hữu cũ

Einstein là một người thông minh tới mức cực hạn.

Ông ta biết rõ bất kỳ cải biến nhỏ nào trên dòng thời gian đều sẽ dẫn tới một hiệu ứng hồ điệp to lớn trong tương lai mấy chục năm sau, đây là một thứ có thể phá vỡ thời không.

Thế nên sau khi xem lá thư kia mấy lần thì ông ta cũng đành thiêu rụi nó.

Trơ mắt thấy một thứ như vậy bị thiêu thành tro thì Einstein cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.

"Ai... Ban đầu ta muốn treo thứ này lên đầu giường nhưng vì tính an toàn và vận hành bình thường của lịch sử nên ta chỉ có thể đành thiêu rụi nó, không thể để tọa độ thời gian cùng với vị trí của Lâm Huyền bại lộ được."

"Để những thứ này vĩnh viễn nằm trong tim ta là được rồi?"

Bất kỳ một câu nào trong lá thư đến từ tương lai này đều đã được Einstein học thuộc lòng.

Dù sao đây là thứ thay đổi cả một đời của ông ta.

"Nên chấn chỉnh lại bản thân rồi, trở lại phòng thí nghiệm để tiếp tục nghiên cứu thôi!"

Trong đại học Princeton có một phòng thí nghiệm chuyên thuộc về Einstein.

Mặc dù đã lâu nó không được sử dụng nhưng nhân viên nhà trường luôn phái người quét dọn nơi này một cách sạch sẽ.

Thế nên khi Einstein mở cửa vào, sau mấy năm không làm việc thì nơi này vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu.

Ông ta đã nói cho nhân viên nhà trường rồi.

Những nghiên cứu sau này của ông ta thì không cần bất kỳ trợ thủ hay nghiên cứu sinh nào, thậm chí là tiến sĩ, thí nghiệm viên cũng không được vào.

"Vì không ảnh hưởng lịch sử cùng với tương lai cố định, tất cả những thành quả nghiên cứu của bản thân ta không được công bố ra bên ngoài, nếu không nó sẽ dẫn tới một hiệu ứng hồ điệp to lớn."

"Người Trung Quốc có một câu là tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo, ta không thể bởi vì tư dục của bản thân mà dẫn tới toàn bộ lịch sử bị rối loạn, khi đó chắc chắn ân nhân của ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Einstein đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Ông ta muốn lý luận cho việc khống chế phản ứng tổng hợp hạt nhân hoàn thiện nhưng không thể công bố nó vào lúc này được, ông ta sẽ nghiên cứu rồi đưa tới trong tay của Lâm Huyền trong tương lai. Thế này thì nghiên cứu của ông ta sẽ không ảnh hưởng tới lịch sử nguyên bản.

Mà tại dòng thời gian này thì ông ta chỉ cần tham gia tiệc tối và hưởng thụ là được.

"Ta muốn đi nhảy khiêu vũ, uống chút rượu, hàn huyền cùng với những phu nhân quý tộc xinh đẹp, những thứ này chắc chắn không ảnh hưởng gì tới lịch sử đâu, không cần coi trọng quá nhiều."

"Khó lắm mới đạt được một cuộc sống mới, không lẽ ta phải tiếp tục nhốt bản thân trong phòng sao?"

Cuộc sống sau này của Einstein bắt đầu trở nên cực kỳ vui vẻ. Phòng thí nghiệm, sau đó về nhà, rồi lại tham gia Party.

Nghiên cứu khoa học cực kỳ thú vị, nhưng những buổi tiệc cũng thú vị không kém, cho dù thân thể càng lúc càng suy yếu thì ông ta lại cảm nhâm tâm lý càng lúc càng trẻ.

"Einstein các hạ không thể tiếp tục như vậu được, giờ đã là mùa đông năm 1952 rồi..."

Einstein phóng túng quá độ nên đã nhập viện vì kiệt sức.

Trợ thủ của hắn đứng một bền vừa bịt mũi sắc thuốc Đông Y vừa nói.

"Ngài đã tới từng tuổi này rồi, ngài không thể thức đêm liên tục như vậy, mặc dù thân thể của ngài vẫn còn tốt nhưng ngài phải chấp nhận việc bản thân đang dần già đi!"

"Còn có những cái mai rùa, cỏ khô, vỏ cây gì nữa đây... Những thứ này đem đi nấu ra thật sự có thể chữa bệnh sao? Bác sĩ đã cấm ngươi ăn những thứ không minh bạch này rồi, bọn hắn cho rằng ngươi đang tẩu hỏa nhập ma rồi bắt đầu học Luyện Kim Thuật đó!"

Einstein đang nằm trên giường để truyền dịch, trong tay là cuốn Bản Thảo Cương Mục.

Đây là cuốn bản thảo ông ta nhờ người mua từ Trung Quốc.

Mặc dù trong đó toàn là tiếng Trung nhưng trải qua hai năm thì ông ta đã học được một số từ cơ bản, có thể đọc được sơ sơ.

"Những tên bác sĩ ngu xuẩn kia thì biết cái gì chứ!"

Einstein nhìn Bản Thảo Cương Mục một cách chân thành rồi nói: "Cái này không phải là Luyện Kim Thuật gì hết, đây chính là liệu pháp Trung Y đấy... Tráng dương... Bổ khí... Nó có hiệu quả trong việc chữa bệnh của ta."

"Ta còn thấy trong này có đề cập tới thứ gì gọi là Khí nữa, văn hóa của Trung Quốc thật sự là quá thâm sâu..."

Sau lần xuất viện này thì Einstein cũng chấp nhận bản thân là một người già.

Ông ta không còn để quá nhiều tinh lực vào đi nhảy và tham gia tiệc tùng nữa.

"Những nơi như thế một tuần ba lần là đủ rồi!" Thời gian còn lại hắn đầu nhập vào nghiên cứu khống chế phản ứng tổng hợp hạt nhân.

Nhưng mà...

Nghiên cứu cũng không phải là quá thuận lợi.

Có một vài thứ trên vi mô thì lý luận cùng với thí nghiệm không thể thực hiện được.

Thế là Einstein lại tiếp tục nghiên cứu công thức chuyển hoá vật chất năng lượng, cuối cùng lại nghiên cứu tới Thuyết Tương Đối Rộng...

"Không đúng..."

Einstein lắc đầu đầy mệt mỏi.

"Không đúng... Nơi này giống như ít đi một thứ gì đó... Ở đây không đúng... Nó thiếu một cái thường sốt"

Einstein đã suy nghĩ ra.

Nếu muốn hoàn thiện Thuyết Tương Đối Rộng, thậm chí là tính toán ra phương trình khống chế phản ứng tổng hợp hạt nhân thì không thể nào né được Thường Số!

Nếu như có thể tính ra được Thường Số thì tất cả những vấn đề trước đó bản thân thắc mắc đều được giải quyết!

"Đây là một phát hiện đột phá, giữa chân lý của toán học cùng vũ trụ lại còn một thứ thần kỳ như Thường Số nữa!"

Sau đó Einstein cả ngày lẫn đêm năm ở trong phòng thí nghiệm, hắn hy vọng có thể tìm được Thường Số.

Con đường truy cầu chân lý luôn luôn khó khăn.

Nhưng đối với những người như Einstein thì thứ gì càng có tính khiêu chiến thì mới càng cảm thấy hứng thú.

Một ngày trong năm 1953.

Einstein ở trong phòng khách tính toán liên tục.

Đông! Đông! Cửa lớn bị gõ vang liên tục.

"Mở cửa ra đi, lão bằng hữu của ta, mau vào đi!"

Bởi vì có hẹn trước nên dù không nhìn Einstein vẫn biết người đến là ai.

Morrison Bill.

Một trong những họa sĩ tả thực đỉnh cao nhất thời đại này, tác phẩm của ông ta lưu truyền trên khắp toàn cầu.

Hai người đã có tình hữu nghị thâm hậu nhiều năm. Bằng không thì Einstein sẽ không để ông ta tới đây vào lúc này.

"A, lão bằng hữu của ta, đã lâu rồi không gặp nay ngươi lại già đi không ít nhỉ"

Morrison cười ha hả rồi tiến lên ôm Einstein. Ông ta nhìn về đống giấy nháp vứt đầy trên bàn. Tất cả đều là những công thức cùng ký hiệu.

Xem ra Einstein đang phải suy luận một đề mục phức tạp nào đó nữa rồi. Tuy nhiên do không thuộc chuyền môn nên Morrison chỉ có thể bó tay.
Bình Luận (0)
Comment