Chương 478: Bức chân dung của Einstein
Chương 478: Bức chân dung của EinsteinChương 478: Bức chân dung của Einstein
Chương 478: Bức chân dung của Einstein
Einstein vỗ vai bạn cũ của mình rồi nói: "Nói đi Morrison, lần này ngươi tới tìm ta là vì lý do gì? Chạy xa xôi tới đây tìm ta không lẽ chỉ vì muốn vẽ một bước tranh cho ta thôi sao?"
Morrison hơi cười nhạt rồi lấy ra một tấm ảnh đen trắng rồi đưa cho Einstein, phía trên có một đứa bé còn nằm trong tã lót.
"Nhìn xe, đây là cháu của ta, đáng yêu không?"
Einstein nhìn ảnh chụp một chút rồi lên tiếng: "Là một bé trai, ta thấy được xx của hắn rồi, thật sự là một tài năng thiên bẩm đó!"
"Tóm lại, chúc mừng ngươi đã lên chức ông rồi, nhưng mà đây chính là đại sự đáng ngươi vượt ngàn dặm xa xôi đến đây sao? Ngươi đã làm ông rất nhiều lần rồi mà!"
Sau khi nói xong thì Einstein ra hiệu Morrison ngồi xuống bàn ăn, Einstein rót trà rồi cả hai ngồi trò chuyện với nhau.
Morrison nhấp một ngụm trà ấm rồi từ từ nói: "Nói cũng kỳ... Đứa nhỏ này thật sự có duyên với ngươi đó, cháu ta cùng với vợ của hắn ban đầu là hai người hoàn toàn không gặp nhau... Lần đầu tiên cả hai chạm mặt nhau là buổi tiệc tối đầu tiên ngươi tham gia sau nhiều năm văng bóng vì cả hai đều là fan hâm mộ của ngươi!"
"Vì thế nên cả hai quen biết nhau sau hôm đó, giờ sau khi kết hôn được hai năm thì rốt cuộc kết tinh tình yêu của bọn hắn cũng được ra đời."
"Bọn hắn rất cảm tạ ngươi, bọn hắn nói nếu như ngươi không tham vào buổi tiệc tối đó thì chắc chắn bọn hắn sẽ không gặp được một nửa của đời mình, không có những ngày sinh hoạt đầy hạnh phúc nữa."
"Thế nên hôm nay ta tới đây cũng là vì muốn mang theo lời cảm ơn của đôi vợ chồng trẻ đó!"
Đứa trẻ này được sinh ra là nhờ ngươi, nên bọn hắn muốn ngươi đặt tên cho nó.
Einstein bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, dù sao đây cũng là một chuyện tốt.
Trời xui đất khiến ông ta đã giúp được một cặp tình nhân đến với nhau. Trong văn hóa Trung Quốc thì đây là một lần tích đức đó!
"Rất tốt! Rất tốt!"
Einstein lại nhìn về tấm ảnh đen trắng của đứa bé kia.
Mặc dù đứa trẻ này đang ngủ nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng thấy được tướng mạo của nó cực kỳ anh tuấn.
Trong nháy mắt Buckingham nghĩ tới một vị công tước đẹp trai, nổi tiếng nhất, nhưng cũng là người mang nhiều tranh cãi nhất Buckingham - George Villiers công tước.
Thế là hắn thốt ra "George..."
"Trực giác nói cho ta biết tên của hài tử này sẽ là George BillI"
"George? George - Công Tước Buckingham sao?" Morrison thốt ra.
Trong nhận thức của người phương Tây thì một khi nhắc tới George thì bọn hắn chắc chắn sẽ nghĩ tới công tước Buckingham.
George Villiers.
Công tích vĩ đại cùng với độ tranh luận của người này thật sự là độc nhất vô nhị trong lịch sử phương Tây.
Einstein đặt cái tên này cho hài tử là muốn cho hắn sau này có một tương lai không bình thường.
Còn dòng họ của Morrison là Bill. Thế nên tên của đứa bé là George dRfsỏ jljKxteAWLã "George Bill, nghe cũng không tệ!" Morrison cười tươi.
Hai vợ chồng cháu của ông ta đều cực kỳ ngưỡng mộ Einstein, chỉ cần chính miệng Einstein đặt tên thì bọn hắn chắc chắn sẽ thích.
"Vậy quyết định như thế đi! Cảm ơn bạn già, ta chắc chắn sẽ đem tin tức tốt này đưa về cho cháu của ta, bọn hắn nhất định cực kỳ cao hứng!"
"Hy vọng tương lai đứa bé này cũng có thể phi thường như công tước Buckingham, đương nhiên đừng có Ngạo mạng như y là được rồi."
"Cả đời của công tước Buckingham quang vinh, tuy nhiên cuối cùng lại bại trước Ngạo mạn, nếu như khi đó y không Ngạo mạn cùng với cuồng vọng thì chắc chắn đánh giá trong lịch sử sẽ rất khác.
Einstein nghe xong thì gật đầu đồng ý.
"Hình như ngạo mạn là tội lỗi đứng đầu Thất Tông Tội, là địch nhân lớn nhất của tất cả anh hùng với các bậc Đế Vương."
"Thường thường anh hùng vẫn lạc không phải do lợi kiếm của địch nhân mà là do sự ngạo mạn của chính mình."
"Ta chúc phúc đứa bé này, mong hắn có thể trở thành một người khiêm tốn ham học."
Cả đời công tước Buckingham có vô số truyền kỳ, ở phương Tây không ai là không biết.
Tuy nhiên hắn thất bại trong gang tấc chỉ vì sự ngạo mạn của mình.
Thế nên hắn cũng trở thành tài liệu giảng dậy trong nhiều sách giáo khoa.
Einstein cùng Morrison nói chuyện một chút tình hình gần đây rồi Morrison kêu người hâu đem giá vẽ cùng thuốc màu vào. Hắn tới đây là vì chính sự.
Hắn muốn vẽ một bức chân chung cho Einstein.
"A... Bạn tốt của ta, ta nghĩ ngồi nói chuyện với ngươi lâu như thế thì ngươi sẽ chuyện này chứ!"
Einstein nhún vai một cách đầy bất đắc dĩ: "Ngươi cũng biết đó, thật ra cho tới nay ta không phải quá thích tranh chân dung, ảnh chụp có thể bắt được nhiều chỉ tiết hơn, hơn nữa còn dễ bảo tồn nữa chứ!"
"Thế nên, trước tới nay có rất nhiêu họa sĩ muốn vẽ một bức họa chân dung cho ta nhưng ta đều cự tuyệt hết."
Morrison cười một cái rồi nói: "Bởi vì trước tới nay ngươi chưa từng có một bức họa chân dung nào nên ta mới chịu vẽ một bức cho ngươi đó! Ngươi xem, niên kỷ của ta và ngươi đều không còn nhỏ nữa, không biết lúc nào sẽ xuống mồ, ta muốn để lại chút gì cho thế giới này."
"Ta đã để lại quá nhiều thứ cho thế giới này rồi."
Einstein giảo biện: "Công thức chuyển hóa chất năng... Thuyết Tương Đối Rộng, Thuyết Tương Đối Hẹp các loại, tất cả đều là tài phú cho thế hệ sau này."
Morrison phất tay một cái rồi nói: 'Nhưng những tài phú này chỉ là những thứ giúp cho giới học thuật mà thôi, thân là một vĩ nhân kết thúc chiến tranh thế giới, ngươi để lại quá ít đồ cho bình dân."
"Thế nên ngươi cần để lại một tấm tranh chân dung, để cho người bình thường cũng có thể triển lãm, khi người khác đọc sách thì cũng có thể hiểu được công tích của ngươi."
"Nói đi thì cũng nói lại... Không lẽ ngươi không muốn Truyện Ký của ngươi có trang bìa là chân dung của mình sao?"
Einstein cười ha hả rồi nói: "Được rồi, ngươi đã thuyết phục thành công được ta rồi bạn già."
Einstein nhìn xung quanh rồi nói
"Chắc chúng ta nên chuyển tới một nơi khác, hoặc ít nhất phải dọn dẹp nơi này một chút."
Nhưng mà Morrison lại lắc đầu "Không, ngược lại!"
"Ta là một họa sĩ tả thực, thế nên ta muốn vẽ lại ngươi khi ngươi chân thật nhất."
"Ta nghĩ không có bối cảnh nào thích hợp hơn nơi này để diễn tả con người thật nhất của ngươi cả."