Chương 479: Chuyện xưa của Einstein: Đại não bị trộm đi
Chương 479: Chuyện xưa của Einstein: Đại não bị trộm điChương 479: Chuyện xưa của Einstein: Đại não bị trộm đi
Chương 479: Chuyện xưa của Einstein: Đại não bị trộm đi
Einstein chỉ nhún vai đầy tùy ý.
Trải qua nhiều thứ như thế khiến ông ta trở nên cực kỳ hiền hòa.
"Được rồi, ngươi muốn sao thì như vậy đi, ta không muốn loại tranh chân dung cứng ngắc, cũ kỹ kia, ta muốn làm khác đi một chút, ngươi nói có được không?"
"Ngươi muốn làm một thứ dị biệt?"
"Đúng đúng đúng! Chính là như thế! Ngươi không thấy thú vị sao? Tranh chân dung truyền thống thật sự là quá âm trầm, ta muốn người khác thấy gương mặt vui vẻ của ta, không phải loại nghiêm túc u buồn kia."
Morrison: "Được thôi, tùy ý ngươi vậy!"
Einstein cũng không dọn dẹp bàn làm việc của bản thân lại.
Thậm chí có một tờ giấy nháp viết công thức sắp rơi xuống dưới bàn ông ta cũng không chú ý.
Ông ta chỉ tìm một cái ghế rồi xoay lại, ngồi đối diện với Morrison.
Sau đó Einstein trừng to mắt, lè lưỡi ra!
Bỗng chốc tất cả đều trở nên yên tĩnh.
"Bạn cũ của ta, ngươi đang muốn dọa ta sao? Ngươi thật sự muốn vẽ một tấm chân dung như thế này?"
"Đúng thế, ta cảm thấy như vậy rất tốt! Làm phiền ngươi vẽ nhanh lên, ta không lè lưỡi ra quá lâu được đâu."
Morrison bắt đầu vẽ, Einstein vẫn duy trì bộ dạng nghịch ngợm như vậy.
Einstein cảm giác rất tốt.
Cảm xúc của ông ta đã bị đè nén quá nhiều năm rồi, ông ta không quan tâm nhiều nữa.
Bản thân vui vẻ là được rồi!
Giờ ông ta là một lão ngoan đồng.
Một Einstein nghịch ngợm.
Một lâu sau thì bức họa kia cũng xong.
Einstein xoa xoa quai hàm như muốn trật khớp của mình.
Ông ta đứng trước bức tranh rồi nói. "Quả nhiên là họa sĩ nổi tiếng, mặc dù chỉ là một bức tranh nhưng nó lại cực kỳ linh xảo, như là đang chứng kiến một tấm ảnh chụp vậy."
"Đó là đương nhiên."
Được lão hữu khích lệ nên Morrison cực kỳ cao hứng: "Ta là họa sĩ phái tả thực, đương nhiên từng chỉ tiết đều phải được chú ý rồi! Ta đã nghĩ kỹ tên của bức họa này, nó tên là Einstein Nghịch Ngợm!"
Morrison nhìn bức họa này với ánh mắt cực kỳ hài lòng.
Mặc dù Einstein làm mặt quỷ rất kỳ quái nhưng nhìn kỹ thì ta có thể thấy nó có một vẻ đẹp khác.
Tất cả khung cảnh trong phòng đều được tái hiện lại một cách kỹ càng, độ chân thức cực kỳ cao.
Rác rưởi ở nơi hẻo lánh, mạng nhện trên từng cây chổi, vụn bánh mỳ ở trên mặt đất.
Thậm chí là tờ giấy nháp ghi một nửa công thức đang lộ ra ngoài cũng được vẽ vào trong.
"Đây là một bức họa có thể đưa vào điện Louvre, nhưng ta quyết định quyên nó vào trong motojt òa bảo tàng toàn cầu, giúp cho nhiều người thấy được bức họa này hơn."
Einstein chỉ gật đầu một cách chất phác, ông ta không quan tâm những thứ này.
Ông ta chỉ quan tâm lúc nào bản thân mới có thể tính toán ra được hằng số vũ trụ.
Mặc dù vẫn chưa tính ra được nhưng ông ta đã đặt cho nó một cái tên là hằng số vũ trụ.
Bởi vì dựa theo giả thuyết của ông ta thì tất cả vạn vật trên thế gian đều có liên quan tới một con số nào đó.
"Nếu như ta có thể tính ra được hằng số vũ trụ thì chỉ cần một công thức là có thể tính ra được quá khứ cùng tương lai! Thậm chí nó còn có thể giúp ta du lịch thời không nữa."
"Đột nhiên ta phát hiện khống chế phản ứng tổng hợp hạt nhân không còn trọng yếu như ban đầu nữa, chằng bằng đem hằng số vũ trụ làm tạ lễ đi!"
Trong lúc Einstein ngẩn người thì Morrison đã thu thập hết công cụ và chuẩn bị rời khỏi.
"Tạm biệt bạn cũ của ta, hy vọng lần sau gặp lại ngươi thì ngươi vẫn có thể vui vẻ như hiện tại."
"Cảm ơn ngươi Morrison, nếu như vẫn có vinh hạnh như hôm nay thì ta hy vọng ngươi có thể vẽ thêm cho ta vài tấm!"
Sau khi đưa tiễn Morrison thì Einstein không còn bận tâm gì nữa.
Ông ta nhanh chóng quên bức họa kia, thậm chí là đứa bé tên George Bill luôn.
Ông ta toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong việc tính toán hằng số vũ trụ. Năm qua năm.
Thân là trần nhà của trí thông minh nhân loại, sự cố gắng của ông ta hoàn toàn không uổng phí!
Ngày 18 tháng 4 năm 1955. Bản thân Einstein cũng không biết đây là một ngày không bình thường.
Trong thời không trước khi bị thay đổi thì đây cũng là ngày mất của ông ta.
Nửa đêm hôm nay Einstein làm một giấc mộng, bởi vì vỡ động mạch não nên tạ thế tại Princeton.
Hưởng thọ 66 tuổi.
Một vị bác sĩ tên là Thomas mượn cơ hội giải phẫu di thể của Einstein đã lén người nhà của hắn lấy đi con mắt cùng với đại não.
Vị bác sĩ này hy vọng có thể nhờ vào não của Einstein mà nghiên cứu ra cách để thông minh được như vị bác học thiên tài này.
Đương nhiên đây là lịch sử trước khi bị thay đổi.
Trong thời không hiện tại thì do nhận được thư từ Lâm Huyền, Einstein vui vẻ vô cùng.
Tâm trạng tốt nên cơ thể đương nhiên cũng sẽ tốt lên rồi.
Nhiều lần kiểm tra sức khỏe đều nói răng ngoại trừ hơi Thận Hư ra thì Einstein hoàn toàn bình thường, mạch máu không bị gì cả.
Đương nhiên Einstein sẽ không tử vong như kiếp trước. Trừ phi ông ta gặp phải một thiên tai nhân họa nào đó.
Nếu không thì với tố chất thân thể như hiện tại thì sống thêm mấy năm là chuyện bình thường.
Thời gian đã tới rạng sáng.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh.
Đèn đường lóe lên một cách cô độc, những con mèo hoang gầy gò đang nằm gục trong góc tường.
Thời gian như đình trệ vào giây phút này. Trong thư phòng của Einstein.
Ngòi bút của ông ta lướt trên từng trang giấy, mồ hôi đổ xuống không ngừng.
Nhưng gương mặt của ông ta lại càng lúc càng hưng phấn!
"Nhanh..."
"Sắp rồiI!"
Sau khi trải qua nhiều năm cố gắng thì Einstein đã hoàn thiện được công thức hoàn chỉnh.
"Ta có dự cảm..."
"Đêm nay ta chắc chắn sẽ tính ra được hăng số vũ trụ!"