Chương 480: Chuyện xưa của Einstein: Tính ra 42
Chương 480: Chuyện xưa của Einstein: Tính ra 42Chương 480: Chuyện xưa của Einstein: Tính ra 42
Chương 480: Chuyện xưa của Einstein: Tính ra 42
Từ năm 1950 ông ta đã ý thức được hằng số vũ trụ có tồn tại. Hiện giờ là năm 1955.
Einstein đã cố gắng năm năm vì nó.
Ông ta không nghiên cứu thêm bất kỳ vật gì khác, thậm chí là chủ đề nghiên cứu trước đây ông ta cảm thấy hứng thú nhất ông ta cũng không thèm quan tâm, tất cả thời gian đều được dành cho hằng số Vũ trụ.
Phải biết rõ việc nghiên cứu hằng số vũ trụ không phải là một quá trình vui vẻ gì.
Đây là một thứ hoàn toàn mới, chưa từng có ai chạm được vào nó, một lĩnh vực mới hoàn toàn.
Đối với Einstein mà nói thì ông ta hoàn toàn không có tư liệu hay thứ gì để tham khảo cả.
Thậm chí ngay cả hằng số vũ trụ là cái gì, làm được gì ông ta cũng không biết.
Ông ta chỉ đưa ra con số này một cách vô thức mà thôi.
"Không cho đề, không cho nhắc nhở nhưng lại muốn ta chứng minh ra đáp án, điều này thật sự quá khủng bốt"
"Nhưng mà..."
Einstein luôn có thể mỉm cười để đối mặt với khốn cảnh này.
"Đối với khoa học gia cấp bậc như ta thì điều này là một điều bình thường, những thứ mà tiên nhân đã nghiên cứu qua thì ta cũng không thèm nghiên cứu lại làm gì."
"Nếu như muốn làm nghiên cứu thì phải nghiên cứu thứ gì từ trước tới nay chưa từng có ai đặt chân vào, phải khai phá một lĩnh vực mới hoàn toàn."
"Tiếc là coi như ta đem Vũ Trụ Thừa Số đưa ra thì nó không thể xuất hiện trên thế giới này, dù sao ta chọn cách phát triển theo vũ trụ nguyên bản, mà nguyên bản chắc chăn ta không thể nào tạo ra được thứ này”
"Thế nên để duy trì tính chính xác của lịch sử thì ta sẽ giao thứ này cho ân nhân Lâm Huyền, dể hắn xử lý thứ này."
Einstein tin chắc thân là một người có thể khống chế Thời Không Chi Lực, Lâm Huyền chắc chắn có thể xử lý tốt chuyện này.
"Lâm Huyền tiên sinh chắc chắn sẽ hiểu rõ về Thời Không Pháp Tắc hơn ta."
Sa sa Sa...
Sa sa Sa...... Sa Sa Sa...... Bút máy của Einstein chuyển động liên tục, ông ta lau mồ hôi trên trán.
"A... Chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa mà thôi."
Einstein nhìn những bản nháp trước mặt mình một cách kích động.
Trên tờ giấy nháp to lớn kia là chằng chịt những công thức phức tạp.
Mặc dù những công thức này nhìn có vẻ như lộn xộn và nan giải, nó tràn ngập các từ ngữ lạ và các ký hiệu không thường thấy.
Nhưng đây chính là kết tỉnh của năm năm nghiên cứu của Einstein.
Ông ta xuất phát từ Thuyết Tương Đối Rộng, sau một loạt nếm thử cùng suy luận thì ông ta đã tìm ra được một đa thức nan giải tới cực điểm trước mặt này.
Tiếp theo là công đoạn ông ta khiến cho nó bại lộ ra ngoài. Sau khi để cà phê xuống Einstein nhìn thoáng qua lịch. Ngày 18 tháng 4 năm 1955.
Một ngày này xứng đáng là ngày được khắc trên lịch sử loài người! Một ngày này nhân loại đã chạm được vào chân lý của vũ trụ và thời không một cách chân chính.
Mà ông ta, Albert Einstein chính là người tìm ra nó! Einstein nhìn lên đồng hồ trên trần.
Giờ là 00:28, đã là đêm khuya nhưng Einstein hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Thậm chí ông ta còn tỉnh táo hơn khi tham gia các lễ hội.
"Được rồi, tiếp đó ta chỉ cần đưa công thức này vào đây thì sẽ đơn giản hóa được nó, sau đó là có thể giải nó ra được rồi."
Einstein kích động.
Sau khi trải qua một loạt cải tiến cùng hoàn thiện thì công thức dần dần trở nên đơn giản hơn.
Những ký hiệu như các âm phù lơ lửng giữa không trung, chúng nhảy một vũ đạo đẹp đễ trên giấy.
Đây chính là vẻ đẹp của toán học.
Ban đầu là một công thức cực kỳ phức tạp, nay nó lại dần dần trở nên đưn giản đi, tất cả dần dần chỉnh tề trở lại.
Einstein hiện giờ đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi rút gọn công thức to lớn kia.
Từ những công thức khó hiểu dài dòng kia nó biến thành vi phân và tích phân, thứ cho sinh viên xem cũng có thể hiểu được.
Sau đó chúng biến thành phương trình như học sinh cấp 3.
Rồi chúng chuyển thành phân số của học sinh cấp hai, cuối cùng là nhân chia cộng trừ của các học sinh cấp một.
Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi. Một bước này chỉ là nhân chia cộng trừ, dù là học sinh tiểu học cũng có thể tính nhẩm ra được.
Cạch! Cạch! Cạch!
Tay cầm bút của Einstein run rẩy, sau khi tính toán xong hết tất cả thì con số 42 được viết một cách rõ ràng trên giấy.
Einstein kích động tới mức ném bút máy đi, hai tay vỗ bàn một cái rồi nói.
"Là 42!
"Ta tính ra được rồi!"
"hằng số vũ trụ là 42!"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaal"
Đột nhiên một tiếng kêu đau thấu tâm gan vang lên.
Einstein cảm giác đầu bản thân đau như có một quả bom đang nổ ở trong đó! Loại đau đớn này hoàn toàn không giống với đau đầu khi thức đêm.
Nỗi đau này giống như có người nào đó đang mở hộp sọ của ngươi ra rồi rót một thứ gì vào vậy, não của ông ta như muốn nổ tung.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaal
Phanh phanh! Lốp bốp! Cạch cạch! Làm!!
Einstein đau đớn tới mức ngã xuống sàn, ông ta ôm đầu mình lăn lộn liên tục.
Tất cả đèn bàn, chén nước, sách vở, dụng cụ đều bị Einstein quăng hết xuống dưới!
Bộ mặt của ông ta lúc này cực kỳ dữ tợn, hai hàm răng cắn chặt, khóe miệng như muốn sùi bọt mép, hai môi bị cắn tới mức rướm máu!
"Quá đau, thật sự cảm giác này là sống không bằng chết!
Einstein cảm nhận được đầu của ông ta có thể nổ tung bất kỳ lúc nào! Ông ta có thể cảm nhận được máu đang dần truyên về não, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Lớn tới mức như muốn nổ tung!
Einstein mở to mắt một cách đầy tuyệt vọng, hai mắt đỏ rực như biển máu.
Huyết áp trong đầu ông ta quá lớn, lớn tới mức khiến cho tất cả mao mạch máu trong võng mạc của ông ta đều như muốn nổ tung và chảy máu.
Trong mũi của ông ta cũng bắt đầu bị chảy máu, lỗ tai cũng thế. Trong não của Einstein hiện tại như được rót thêm chì!
Nổ đi! Thượng đết!! Ngài nhanh làm nổ đầu của ta ra đi!
Tra tấn như thế này thật sự là quá đau đớn, Einstein không thể nào chịu nổi được nữa rồi! Ông ta chỉ muốn đầu của mình sớm nổ mà thôi!
Einstein không muốn chịu đựng cơn đau như thế này nữa.