Chương 488: Quá khứ của Einstein: “Ngạo Mạn” 9 tuổi!
Chương 488: Quá khứ của Einstein: “Ngạo Mạn” 9 tuổi!Chương 488: Quá khứ của Einstein: “Ngạo Mạn” 9 tuổi!
Chương 488: Quá khứ của Einstein: “Ngạo Mạn” 9 tuổi!
Einstein cầm bút, nhanh chóng tính toán ... Ngày 18 tháng 4 năm 1955.
Vào ngày này, ông đã sống 55 tuổi 121 ngày.
Nếu như bắt đầu phát triển ngược từ ngày này.
Chỉ cần từ ngày đó, đếm ngược 55 năm 121 ngày, là có thể tính ra ngày chết của mình!
Einstein lấy một tờ giấy nháp khác. Lại tìm ra được một cuốn lịch vạn niên, bắt đầu đối chiếu tính toán.
Cuối cùng......
Trên tờ giấy nháp, ông đã viết ra chính xác ngày tử vong của mình “ngày 16 tháng 8 năm 2021”! I/.
Ngày 16 tháng 8 năm 2021.
Đây là mấy chục năm về sau.
Einstein rất lo lắng vê điêu này
“Ta mới chỉ trải qua có 8 năm, đã ảnh hưởng khó lường đến tương lai của thế giới.”
“Nếu như để mình tiếp tục sống thêm vài chục năm nữa... cho dù có luôn cẩn thận, nhưng hiệu ứng cánh bướm không ngừng tích lũy lâu dài, cũng đủ ảnh hưởng đến toàn bộ lịch sử”
"Không được rồi... Ta không thể tiếp tục sống nữa... Sự tồn tại của ta, chính là biến số lớn nhất của thời không!"
Khoảnh khắc này.
Einstein đã nhận ra yếu tố lớn nhất làm thay đổi thời không.
“Để người đáng lẽ phải chết được sống, để người đáng lễ được sống phải chết.” Chuông cửa vang lên đột ngột.
Ông rất hiếm khi có khách, tiếng chuông cửa này khiến ông hơi ngạc nhiên. Ting tong ting tong ting tong
Tiếng chuông cửa thúc giục truyền đến.
Trợ lý của ta đã ra ngoài làm vài việc, trong nhà chỉ có một mình Einstein.
ông ấy chỉ có thể từ tầng hai đi xuống.
Đích thân mở cửa.
Chuông cửa đang ở chế độ điên cuồng! "Đến đây đến đây! Thật là... tên nhóc vô lễ nào đây?"
Cót két
Sau khi mở cửa ra, Einstein thấy được khuôn mặt không ngờ đến!
"Camorison? Đã lâu không gặp!"
Ông già trước mặt, chính là người bạn tốt trong nhiều năm của ông, họa sĩ nổi tiếng, Camorison -Bill.
"Ông bạn già, ngươi quả thật già đi không ít"
Einstein không kìm được than thở, thời gian thật tàn nhẫn.
Nhìn Camorison trước mặt, đã già hơn nhiều so với lân cuối gặp nhau.
Đúng vậy, già hơn rất nhiều.
Nếp nhăn xung quanh khóe mắt đã kéo dài ra sau đầu.
Hơn nữa lần trước khi nói chuyện qua điện thoại, Camorison cũng nói rằng, hiện tại tay của ông đã run đến nỗi không thể vẽ tranh được rồi, ông đã gác bút rồi.
... Einstein lại thở dài.
"Già rồi........... cũng tốt. Chí ít thời gian vẫn còn nhớ đến ngươi."
Camorison nghe xong ha ha cười lớn: "Ta lại hi vọng được giống như ngươi, để thời gian quên ta đi Nhìn ta xem, lại nhìn ta xem! Trong ngươi chẳng già đi chút nào! Tóc vẫn còn tươi tốt như vậy!"
Einstein cười ngượng nghịu, không nói gì nhiều. Kỳ thực.........
Nếu như tỉ mỉ nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ra... Chân tóc của Einstein phần lớn có màu đen.
Lý do tại sao trông vẫn giống như một mái tóc trắng xóa.
Chính là ông ấy đã đặc biệt nhờ thợ cắt tóc 'tẩy trắng' cho mình. Không ngờ đến tuổi xế chiều, mà còn nhuộm tóc như vậy.
Einstein không muốn bị người khác phát hiện ra mình ngày càng trẻ, nên đã tìm mọi cách để che đậy, thậm chí còn giả vờ cả về bộ dạng, đi nhặt chiếc gậy chống về.
"ỒI Lúc này ta mới phát hiện... Thì ra còn có một vị khách nhỏ."
Einstein cúi đầu, lúc này mới phát hiện, Camorison tự mình đến đây, bên cạnh ông còn có một đứa bé chừng bảy tám tuổi.
Trông rất tuấn tú, nhưng vẻ mặt trông rất ngạo mạn, vừa nhìn là biết được sinh ra trong một gia đình quý tộc.
"Ha ha ha ha, ta giới thiệu với ngươi chút, đứa bé này chính là đứa bé chín năm trước ta nhờ ngươi đặt tên, ngươi còn nhớ không?" "George, Vị này chính là ông Albert Einstein nổi tiếng. Cha mẹ ngươi đều là những người hâm mộ trung thành của ông ấy. Ngươi chắc cũng không xa lạ... Nhà của ngươi treo đầy ảnh của ông ấy."
"Nhanh...nhanh chào hỏi ông Einstein đi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, tên của ngươi là ông ấy đặt cho!"
Cậu bé cúi xuống, chào Einstein một cách cao quý: "Các hạ Einstein, xin hãy nhận lời chào của ta."
Đến độ tuổi của Einstein, đều rất yêu quý trẻ con.
Ông nắm lấy tay George Bill, chân thành khen ngợi: "Quả là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhanh đi vào ngồi xuống!"
Sau khi đi vào.
Camorison nói với Einstein, hiện tại là kỳ nghỉ, cha mẹ của George đã để George đến học vẽ với Camorison.
"Ngươi không biết đấy thôi, đứa bé này thật sự có thiên phú vẽ tranh! Chỉ nói một chút là hiểu, còn rất có chủ kiến của mình. Ngươi nên biết rằng, trong lĩnh vực nghệ thuật, có chủ kiến và khả năng sáng tạo còn quan trọng hơn kỹ năng."
"Đừng nhìn nó mới có chín tuổi, nhưng về kỹ năng còn giỏi hơn các học sinh của ta rất nhiều, đây chính là thiên phú trời ban! Không có gì lạ, nó chính là người sẽ kế thừa trường phái tả thực của ta!"
"Đúng lúc chúng ta mang theo các học sinh đến Princeton để ký họa, nên muốn mang nó đến cho ngươi xem một chút, dù sao tên của nó là do ngươi đặt, cũng nên để nó thay mặt cha mẹ mình cảm ơn ngươi."
Einstein xua xua tay.
Biểu thị rằng không cần để tâm đến những tiểu tiết này, bản thân cũng là tiện tay giúp đỡ.
"Ông Einstein, cháu có thể vẽ cho ông một bức tranh được không?"
George bước tới với bảng vẽ trên tay, cẩn thận hỏi.
"Ồ ~ tất nhiên được rồi!"
Einstein khẽ mỉm cười: "Không có người già nào có thể từ chối một yêu cầu như vậy phải không?"
Einstein kéo một chiếc ghế, ngồi vào bàn làm việc, vừa trò chuyện với Camorison, vừa để George vẽ cho mình một bức chân dung.
Trong lúc trò chuyện...
Câu chuyện chuyển đến cuộc gặp gỡ tình cờ của cha mẹ George.
Camorison lại thở dài:
“Nếu không phải ngươi thay đổi quyết định tham dự bữa tiệc tối ngày hôm đó, cha mẹ của George sẽ không thể gặp nhau, George cũng không thể được sinh ra.” "Cho nền. .. sinh mạng của George, hoàn toàn có thể nói cũng là do ngươi ban chol"