Chương 489: Câu nói đánh thức người trong mơ
Chương 489: Câu nói đánh thức người trong mơChương 489: Câu nói đánh thức người trong mơ
Chương 489: Câu nói đánh thức người trong mơ
Âm!!!111!
Câu nói đánh thức người trong mơi
Đôi mắt của Einstein mở tol
Mặt rất kinh ngạc!
Đúng vậy...
Làm sao ông có thể quên được đứa trẻ này...
Nếu như nói, nhân tố dễ thay đổi lịch sử nhất, chính là để cho người đáng lẽ phải chết được sống, để cho người đáng lẽ được sống phải chết...
Vậy thì đứa trẻ đáng ra không nên xuất hiện này!
Không phải là nó cũng giống ta sao, cũng là biến lớn nhất làm rối loạn lịch sử sao? Camorison đứng dậy đi vệ sinh.
Einstein liền ngồi trên ghế, suy nghĩ sâu...
Đứa trẻ George này, lẽ ra không nên xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng chỉ vì một động thái nhỏ của bản thân.
Nó đã được sinh ra như một "sinh mạng bên ngoài thời không nguyên bản".
Có thể tưởng tượng...
Trong mấy chục năm cuộc đời của ông, sẽ mang lại hiệu ứng cánh bướm cho tương lai nguyên bản của thế giới này lớn đến mức nào!... tội nhân ...
Ta là kẻ có tội...
Einstein bị bủa vây bởi nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Ông phát hiện.
Cuối cùng, mình lại trở thành tội nhân của thời không.
"Bất kỳ động thái nhỏ nào không đáng kể nào, cũng sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm khổng lồ không thể tưởng tượng được trong thời không của nhiều thập kỷ sau đó."
Mà ông ấy.
Một người đáng lẽ đã chết vào năm 1955. Đã sống thêm được 8 năm! !
Hành động trong 8 năm này, nếu như phóng đại đến mười mấy năm sau, thì tương lai nguyên bản nhất định sẽ rối tung lên! Rất nhiều người sẽ chết vì hành động vô ý của ông ấy, và cũng có rất nhiều người sẽ được sinh ra vì hành động vô ý của ông ấy.
Mà điều khiến ông ấy tuyệt vọng nhất là...
Những việc này đã xảy ra rồi!
Ông căn bản không thể thay đổi! Không có bất kỳ cách nào để sửa sai lầm!
Lâm Huyền tiên sinh...
Einstein buồn bã nhắm mắt lại... xin lỗi...
Đến khi ta nhận ra quy luật thời không này, thì đã quá muộn rồi... Einstein lúc này.
Ngồi co ro trên chiếc ghế gõ.
Đôi mắt vô thần, khuôn mặt buồn bã, khí chất của cơ thể phát ra đều là sự bi thương và tuyệt vọng.
Cảnh này.
Được George Bill - họa sĩ nhỏ tài năng vẽ lại trên tấm vải vẽ.
George, cảm thấy cảm súc này thật tuyệt vời!
Trong một thời gian dài, trên các tờ báo, áp phích trong nhà, Einstein đều trong bộ dạng vui vẻ, tỉnh nghịch, hạnh phúc!
Nhưng tại thời điểm này lại có một sự tương phản rất lớn! Không biết tại sao...
Ông già trước mặt bỗng nhiên trở nên buồn bã, bi thương, tuyệt vọng như vậy. Xoẹt xoẹt xoẹt...
Xoet xoẹt xoet... Xoẹt xoẹt xoet...
George đã ghi lại cảnh đau buồn này một cách sống động trên tấm vải...
"Oh đứa cháu nhỏ của ta! Đây không phải là phong cách của trường phái tả thực! Tả không thực một chút nào!"
Khi Camorison nhìn thấy bức tranh của đứa cháu nhỏ, ông lắc đầu cười khổ. Xét về kỹ thuật của bức tranh này, nó đúng là tuyệt vời.
Nhưng về việc không tả thực... nó vẫn khiến ông có chút buồn.
Lão Tử chính là một nhân vật đại diện của các họa sĩ trường phái tả thực! Tiểu tử nhà ngươi lại muốn học trường phái ấn tượng! Đây không phải là tát vào mặt ta sao?
AlZ...
Nhưng dù sao nó cũng là một đứa trẻ, còn là đứa cháu nhỏ của ông, nên có thể nói gì đây?
Tối đó.
Trợ lý cuộc sống của Einstein đã mua rất nhiều đồ ăn, làm một bữa ăn thịnh soạn. Hai ông già đã uống vài ly, trò chuyện về tuổi trẻ, hồi tưởng lại quá khứ.
Đối với bức tranh 'không tả thực' đó ...
Chỉ là tác phẩm vụng về của một đứa trẻ, hai người họ đều không mấy quan tâm đến, họ chỉ nghĩ đó là nét vẽ mù quáng của trẻ con.
Hai ông già càng uống càng hăng, càng lúc càng sôi nổi!
Camorison định sau bữa tối sẽ rời đi, nhưng đã trò chuyện với Einstein đến rất khuya.
"Aa....
George Bill ngáp một hơi dài.
Là một đứa trẻ 9 tuổi.
Thức đến bây giờ, đã là cực hạn của nó.
"ồ... xin lỗi nhóc, chúng ta nói chuyện muộn quá. Nếu không phiền... cháu có muốn vào phòng của ta nghỉ ngơi chút không?"
"Giường bên kia rất mềm, làm băng lông ngỗng, có thể nói là giường mềm nhất vùng Princeton, cháu nhất định sẽ thíchI"
George đồng ý gật đầu.
Dụi mắt, tự mình đi lên cầu thang, dựa theo mô tả của Einstein, đi đến phòng ngủ của ông.
Hắn thực sự quá buồn ngủ rồi.
Trực tiếp nhoài mình xuống giường và ngủ,'Phù, phù, phùI"
Có một sợi tóc chui vào trong miệng!
Có lễ là của tóc của Einstein rụng trên gối.
George dùng tay lấy tóc ra khỏi miệng...
"ý"
Hắn nhìn sợi tóc này một cách nghi hoặc... đây là một sợi tóc rất kỳ lạ. Phần ngọn của nó là màu trắng.
Nhưng chân của nó.
Lại là đen như mực!. /.
George đang ở nhà và đã nhổ tóc bạc cho nhiều người già ở nhà. Khi tóc của người già chuyển sang màu trắng, họ đều có một đặc điểm chung, đó là ngọn màu đen và gốc màu trắng. Điều đó có nghĩa là khi tóc của một người chuyển sang màu trắng thì nó bắt đầu chuyển từ gốc. Nhưng mái tóc trắng trên gối của Einstein này thì khác! Nó hoàn toàn ngược lại... Nó chuyển sang màu trắng †ừ ngọn tóc!
"Không..."
George thông minh lắc đầu khi nghĩ đến một khả năng hoàn toàn mới.
Tóc này có thể không chuyển sang màu trắng từ ngọn tóc! Thay vào đó, nó chuyển sang màu đen từ chân tóc! Điều đó có nghĩa là đây có thể là một mái tóc trắng đang dần chuyển sang màu đen! George gãi đầu...
Cậu không thể hiểu tại sao. Hắn nhìn lên đồng hồ trên tường.
Thế mà lại đi ngược...
"Không hiểu... Thật sự không hiểu..."
Cái đầu nho nhỏ, nghỉ hoặc thật lớn.
Cuối cùng...
Cơn buồn ngủ ập đến đưa George vào giấc ngủ...
Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, George không chú ý đến mái tóc kỳ lạ của mình, thậm chí cậu còn không thể tìm thấy mái tóc đó ở đâu.
Nhưng chuyện khó hiểu này... đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu. Đêm qua, sau vài ly rượu, Einstein tạm quên đi nỗi buồn, cùng Camorison trò chuyện đến khuya. Hai người ngủ trong phòng dành cho khách.
Đêm nay...
Einstein vẫn mơ về những đoạn chuyện ngắn của tương lai. Hắn mơ thấy trong một quán bar tên là MX, một số nữ sinh đã bắt cóc một cô gái khác tên là Đới Sở Thiền. Hắn mơ về một siêu sao bóng rổ tên là Kobe Bryant đã chết trong một tai nạn máy bay trực thăng. Hắn mơ thấy loài người đã vượt qua giới hạn của sinh học, vào năm 1996. một con cừu được "nhân bản vô tính" được sinh ra, tên nó là "Dolly"!
Hắn cũng từng mơ... Trong một chuyến dã ngoại do một trường tiểu học quý tộc tổ chức, chiếc xe buýt của trường đã lăn xuống hồ, toàn bộ giáo viên và học sinh trên xe đều thiệt mạng.
Và trong số đó... có một cậu bé tên là... George BiI.