Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508: Manh Mối Của Ác Ma Đã Bị Gãy Rồi

Chương 508: Manh mối của Ác Ma đã bị gãy rồi Chương 508: Manh mối của Ác Ma đã bị gãy rồiChương 508: Manh mối của Ác Ma đã bị gãy rồi

Chương 508: Manh mối của Ác Ma đã bị gãy rồi

Sắc mặt của lão viện trưởng cực kỳ bi thống, những bác sĩ xung quanh đều là những người nhìn quen sinh tử rồi.

Sau khi trải qua bi thống ngắn ngủi thì bọn hắn bắt đầu tiến lên an ủi lão viện trưởng.

"Viện trưởng... Ngài đã tận lực rồi, không cần để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng tới thân thể của ngài nữa đâu, còn có càng nhiều bệnh nhân cần tới ngài."

"Đúng vậy đúng vậy, nếu như ở trong bệnh viện khác thì bọn hắn đã trực tiếp từ bỏ trị liệu rồi! Nhìn khắp toàn nước Mỹ thì chỉ có ngài là dám tiếp nhận ca phẫu thuật này mà thôi."

"Hai mẹ con nhà này thật sự là quá thảm rồi... Không biết khối u của đứa trẻ này có liên quan gì tới việc mẹ của nó hút độc hay không, thật sự là một đứa bé đáng thương mà."

Lão viện trưởng nhìn qua thì có vẻ rất mệt mỏi.

Hắn chỉ khoác tay mấy cái ra hiệu cho mọi người đừng tụ tập ở nơi này làm gì, tất cả mọi người cũng trở về cương vị của bản thân.

Viện trưởng võ võ bả vai của trợ lý rồi lên tiếng: "Dựa theo quy định mà xử lý chuyện này thích đáng, mau chóng liên hệ với gia thuộc của người mất rồi xem cách bên kia chọn để xử lý di thể"

"Nếu như là người Trung Quốc thì... Đa số bọn hắn đều sẽ lựa chọn cách hỏa táng rồi đưa tro cốt về lại Trung Quốc, nhưng cụ thể làm ra sao thì phải chờ liên hệ được với người nhà rồi tính sau. Có tình hình gì thì tìm ta liên hệ."

Sau khi dứt lời thì lão viện trưởng lại tiếp tục khom người đi vào văn phòng tư nhân.

Sau khi lão viện trưởng rời đi thì trợ lý quay người nắm lấy tay của Lâm Huyền.

"Tiên sinh, ngài cũng nghe thấy rồi đó, viện trưởng chúng ta xác thật đã cố gắng hết sức rồi."

"Cho dù là bác sĩ giỏi cỡ nào thì cũng khó mà chắc chắn bản thân sẽ trị liệu được chín mươi lăm phần trăm."

"Ta mong ngài có thể hiểu được điểm này."

Lâm Huyền gật gật đầu.

Hắn không phải là người cố tình gây sự.

Bệnh viện không phải là nơi phát Phục Sinh Tệ, sao có thể cứu sống được tất cả mọi người chứ.

€ó ít người đã là bệnh nguy kịch thời kỳ cuối, không thể cứu chữa được.

Không thể trách được trình độ của bác sĩ. Lâm Huyền chỉ về phía đứa bé ở kia rồi nói: "Vậy... Ta có thể nhìn kỹ đứa bé này một chút sao? Ta... Nói như thế nào đây, ta muốn nhìn xem hắn một lần cuối."

Lâm Huyền hận bản thân không diễn được hai giọt nước mắt, không thể nào diễn thật hơn.

Nhưng may mà vị trợ lý này cực kỳ dễ nói chuyện, y ra hiệu Lâm Huyền cứ tự nhiên.

Hiện tại tất cả bác sĩ cùng với hộ sĩ đều đã đi chỗ khác.

Đèn chỉ thị nằm trên phòng giải phẫu cũng tắt ngúm.

Cánh cửa phòng số 42 đã mở.

Ở nơi này hiện tại chỉ có hai người là Lâm Huyền cùng vị trợ lý kia.

Lâm Huyền đi lên trước, hắn xốc vải trắng lên thì thấy đứa bé đang nằm úp lại, cái ót ngửa lên trên.

Quả nhiên trước đó bản thân không nhìn lầm. Nhi tử của Lôi Hạo Long có cái đầu rất to.

Lúc trước nhìn qua Lâm Huyền còn tưởng bản thân hắn nhìn lầm nữa chứ.

Sau khi xác định được bản thân không nhìn lầm, đầu của đứa bé này quả nhiên to hơn những đứa trẻ khác.

"Đứa bé đáng thương, còn chưa có tên nữa mà đã rời khỏi thế giới này rồi!"

Lâm Huyền cũng là người sắp kết hôn rồi.

Hắn không còn chán ghét những đứa trẻ như trước, thậm chí còn cảm thấy thân cận với chúng.

Hắn nhịn không được mà sờ vào đầu của đứa bé kia.

Nhưng mà khi chạm phải vết khâu loang lổ kia thì Lâm Huyền giật mình.

Vết thương kéo dài từ đỉnh đầu xuống tới tận gáy, tất cả đều đã khâu lại một cách tốt nhất.

Độ chỉnh tề cùng với kỹ thuật này thì đoán chừng là những người máy có trí tuệ nhân tạo may.

Lâm Huyền đóng tấm vải rồi nghĩ, hắn đã xác định nhi tử của Lôi Hạo Long đã tử vong.

Trên thư kia nói quả không sai, bản thân chính mắt thấy hai mẹ con Lý Tĩnh chết.

Sau đó nhân viên công tác mới đẩy xe giải phẫu đi tới nhà xác.

Bọn hắn mang thi thể của đứa bé để vào một ngăn tủ khác.

Tất cả hành trình đều được Lâm Huyền nhìn một cách kỹ càng.

Hai mẹ con Lý Tĩnh bốn tiếng trước vẫn còn cười nói bình thường với hắn nay lại nằm hết trong tủ đựng thi thể.

Thất sự là khiến người ta thổn thất không thôi.

Việc này đến đây là kết thúc, cả ba người nhà Lôi Hạo Long đã hoàn toàn tử vong... Mà suy luận của Lâm Huyền cũng đi vào ngõ cụt. Trước khi đến nước Mỹ thì Lâm Huyền đặt Lý Tĩnh là người hiềm nghi hàng đầu cho Ác Ma.

Cuối cùng Lý Tĩnh lại chết.

Sau đó hắn dựa theo phương pháp bài trừ để khóa chặt con của Lý Tĩnh, kết quả đứa bé kia lại tử vong trước mặt hắn.

Thi thể của cả hai đều được chính tay hắn sở qua.

"Ai..."

Manh mối của Ác Ma lại gãy rồi! Thật sự là khiến người tức chết mài Phải bắt đầu lại tất cả mọi thứ sao?

Lâm Huyền gãi đầu một cách phiên muộn.

Giờ khắc này hắn mới chính thức hiểu vì sao bản thân khi trung niên lại không tìm được Ác Ma là ai.

Đây thật sự là quá khó khăn!

Mỗi người mà hắn hoài nghi đều không phải là Ác Ma.

Trên thế giới này có tới bảy tỷ người, bản thân không thể nào hoài nghi hết tất cả mọi người được.

Sau khi đi ra khỏi nhà xác thì trợ lý mới mời Lâm Huyền đi vào phòng tiếp khách, y còn nói một cách cực kỳ có thành ý: "Tiên sinh, do bận quá nên tới hiện tại ta mới có thể hỏi được, không biết họ của ngài là gì? Chúng ta nên gọi ngài là gì đây?"

"Không dám, họ Lâm!"

"Được rồi. Lâm tiên sinh! Vừa rồi chúng ta cũng đã nói qua rồi, trước mắt ngài là người quen duy nhất của Lý Tĩnh nữ sĩ tại Mỹ, chúng ta hi vọng khi chúng ta xử lý hậu sự thì ngài có thể cung cấp một chút trợ giúp”

Trợ lý pha cho Lâm Huyền một ly cà phê.

Thức một ngày một đêm nền hai mí mắt của Lâm Huyền đã bắt đầu nheo lại rồi.

Thế nên Lâm Huyền trực tiếp cầm ly cà phê lên rồi uống một ngụm lớn. Tuy nhiên khi vừa uống thì hắn mém chút nữa đã phun ra!

Cà phê này không hổ là của nước Mỹ, quá đắng.

Thôi, coi như nâng cao tỉnh thần vậy.

Lâm Huyền cố gắng uống một nửa ly cà phê này, trong nháy mắt tỉnh táo ra được thêm nhiều.

"Có cần gì hỗ trợ thì cứ nói cho ta biết, ta là bằng hữu cùng với đồng học của Lý Tĩnh nữ sĩ, có chuyện gì ta có thể giúp một tay ta chắc chắn sẽ giúp."
Bình Luận (0)
Comment