Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510: Ngẫu Nhiên Chỉ Là Tất Nhiên Của Tất Nhiên

Chương 510: Ngẫu nhiên chỉ là tất nhiên của tất nhiên Chương 510: Ngẫu nhiên chỉ là tất nhiên của tất nhiênChương 510: Ngẫu nhiên chỉ là tất nhiên của tất nhiên

Chương 510: Ngẫu nhiên chỉ là tất nhiên của tất nhiên

Cuối cùng trải qua câu thông thì ba của Lý Tĩnh chọn cách hỏa táng thi thể hai mẹ con tại Mỹ sau đó nhờ Lâm Huyền mang tro cốt về, đưa cho phụ mẫu Lý Tĩnh.

Lâm Huyền đáp ứng thỉnh cầu này một cách thoải mái.

Sau khi cúp điện thoại thì Lâm Huyền truyền đạt lời này cho trợ lý.

"Xin hỏi không biết khi nào bệnh viện sẽ đưa mẹ con Lý Tĩnh nữ sĩ đến Lò Hỏa Táng."

"Lâm tiên sinh, việc này cần phải chờ mấy ngày mới có thể thực hiện được, chúng ta cần làm chứng minh tử vong, đăng ký rồi thêm vài quá trình khác nữa, đoán chừng cần hai tới ba ngày."

Lâm Huyền gật đầu rồi dặn dò nói: "Hi vọng sau khi có thời gian cụ thể thì có thể nói trước một ngày cho ta biết, mặc dù ở đây là dị quốc tha thương nhưng ta vẫn muốn làm một nghi thức tiễn biệt đơn giản dựa theo truyền thống Trung Quốc."

"Được rồi Lâm tiên sinh, ngài cứ việc yên tâm."

Trợ lý nắm tay Lâm Huyền một cách cảm kích: "Tạ ơn sự trợ giúp của ngài, chúng ta nhất định sẽ thông báo cho ngài sớm."

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lâm Huyền định trở về nhà khách nghỉ ngơi rồi chờ tin tức của bệnh viện.

Dưới sự dẫn đường của trợ lý thì hắn đi qua hành lang như mề cung rồi tới lối ra bệnh viện.

Trước khi đi ngang qua Phòng Giải Phẫu Người Máy Trí Tuệ Nhân Tạo thì Lâm Huyền dừng lại nhìn thẳng vào số 42 một chút.

42...

Vì sao phòng giải phẫu lại là phóng số 42? Vì sao thời gian kết thúc giải phẫu lại là 00:42, Lâm Huyền nhớ lại lời nói của Lưu Lộ.

"Trên thế giới này hoàn toàn không có gì là ngẫu nhiên."

"Ngẫu nhiên chỉ là tất nhiên của tất nhiên."

Từ nơi sâu xa Lâm Huyền cảm nhận được bệnh viện này có gì đó không tầm thường.

Hai ngày tiếp theo, Lâm Huyền ở trong khách sạn không ra ngoài. Hắn đã viết rất nhiều suy luận trên giấy nháp trên bàn nhưng vẫn không tìm được cách suy nghĩ hợp lý.

"Quá khó... Quả nhiên, tìm "ác ma" không phải chuyện dễ dàng."

Trước đó, Lâm Huyền tràn đầy tự tin. Hăn nghĩ rằng hắn có thể tìm thấy "ác ma" để cứu thế giới tương lai. Nhưng bây giờ xem ra... Lâm Huyền trung niền tương lai ăn cơm nhiều năm hơn mình vẫn không thể tìm thấy "ác ma". Bản thân không nên tự tin như thế?

"Đúng vậy... tương lai mình cũng chính là mình. Chẳng lẽ càng sống lâu hơn IQ càng thụt lùi hay sao?"

"Thực tế cho đến nay, tất cả những gì mình có thể nghĩ đến, tương lai mình đều đã nghĩ đến; những gì mình làm tương lai mình đã làm từ lâu rồi."

"Có thể nói. Hôm nay mình vẫn chưa thể thoát ra khỏi "Vòng lặp khép kín thời không", mình vẫn đang đi trên con đường cũ của "hắn."

Lâm Huyền bất lực thở dài. Đây là điểm chán nản nhất. Nếu sau này chỉ đi theo con đường cũ của chính bản thân mình thì chẳng qua chỉ là diễn lại cốt truyện lịch sử chứ cũng không thay đổi được gì. Hai ngày trước, hắn đã chứng kiến cái chết của con trai Lý Tĩnh và Lôi Hạo Long. Không nghỉ ngờ gì cả hai đều chết ở tuổi hai mươi tám. Lâm Huyền đã tự tay chạm vào những xác chết lạnh ngắt. Như vậy... hai người đã chết năm 2021. làm sao còn làm ác ma năm 2041?"Không khoa học chút nào... Thậm chí, hôm nay hai người này sắp hỏa táng, sao có cơ hội có thể trở thành "ác ma"? Thứ hai, điểm thứ hai mà Lâm Huyền cảm thấy lúng túng là... hắn không có mục tiêu. Trước đây, hắn nghỉ ngờ nhiều người là "ác ma". Nhiều ứng cử viên như vậy, hắn đã ngây thơ nghĩ răng mình có thể tìm ra bọn họ với phương pháp loại trừi Hắn đã từng hoài nghi Lôi Hạo Long, nhưng Lôi Hạo Long lại chết trước mắt hắn. Hắn nghi ngờ "Ngạo Mạn" nhưng Ngạo Mạn đã chết trước mắt hắn. Hắn nghỉ ngờ Lý Tĩnh, và Lý Tĩnh cũng đã chết trước mắt hắn. Cuối cùng, không còn cách nào khác... Lâm Huyền cùng đường, bắt đầu vô cớ nghi ngờ một đứa trẻ sơ sinh. Kết quả... là đứa bé cũng chết dưới mắt của Lâm Huyền. Cảm giác này thật khó chịu! Giống như là bị người ta chọc điên. Đến bây giờ... tất cả những người bị Lâm Huyền nghi ngờ đều đã chết. Một lần nữa hắn lại rơi vào ngõ cụt mà không ai có thể nghi ngờ.

"Cứng rắn mà nói... Hội hỗ trợ tiếc nuối vẫn còn để sót con cá cuối cùng lọt lưới là "Phẫn Nộ".

"Nhưng... trước đó cũng đã phân tích rồi."

"Phân Nộ"' có thể không phải là "ác ma", bởi vì mục đích của "ác ma" là hủy diệt thế giới, điều này hoàn toàn trái ngược với mục đích của "Phân Nộ'!

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, vì vậy hai người họ chắc chắn không phải là một người."

Leng keng, leng keng, điện thoại di động của Lâm Huyền vang lên. Đó là đồng hồ báo thức do hắn đặt riêng. Hôm qua, trợ lý viện trưởng trong bệnh viện đã liên lạc với hắn. Trợ lý nói rằng tất cả các thủ tục và bằng chứng đã hoàn thành, thi thể của mẹ con Lý Tĩnh sẽ được đưa đến lò hỏa táng để hỏa táng vào ngày mai. Đây là điều mà hai người họ đã thỏa thuận ngay từ đầu nên Lâm Huyền được thông báo.

Lâm Huyền nhấn tắt đồng hồ báo thức.

"Đã đến giờ rồi... đi thôi."

"Dù sao... hôm nay cũng là ngày tang lễ của Lý Tĩnh, vậy nên vẫn phải tiễn bọn họ một đoạn đường đàng hoàng." Lâm Huyền là một người rất cẩn thận. Hắn đã cố gắng hết sức để tìm một người làm vòng hoa ở phố người Hoa và đặt mua hai vòng hoa cho mẹ con Lý Tĩnh. Có một câu nói cổ ở Trung Quốc rằng người chết là lớn nhất. Hãy để hai người đáng thương bọn họ đi chuyến hành trình cuối cùng này thật tốt.

Nửa giờ sau, Lâm Huyền xuất hiện đúng giờ ở lối vào của Bệnh viện Đại học Prince. Người trợ lý của viện trưởng đã gặp hai ngày trước bước ra chào đón hắn. Sau đó, dưới ánh mắt của Lâm Huyền, nhân viên nhà tang lễ đã khiêng hài cốt của mẹ con Lý Tĩnh lên một chiếc xe tải màu đen.

"Lâm tiên sinh, chúng ta xuất phát bằng ô tô có rèm che đi."
Bình Luận (0)
Comment