Chương 511: Tạo hoá trêu ngươi
Chương 511: Tạo hoá trêu ngươiChương 511: Tạo hoá trêu ngươi
Chương 511: Tạo hoá trêu ngươi
Người trợ lý chỉ vào chiếc xe Cadillac màu đen có rèm che bên cạnh, mời Lâm Huyền ngồi vào trong, sau đó, hai chiếc xe đồng thời khởi động, một chiếc trước một chiếc sau chạy tới "Nhà hỏa táng Princeton" ở ngoại thành.
Trên đường đi, Lâm Huyền trò chuyện với trợ lý của viện trưởng, nhưng suy nghĩ của hắn cứ chìm vào tòa nhà hỏa táng có thể nhìn thấy mờ mờ ở đằng xa. Ngày Lâm Huyền đến Nước Mỹ đã điều tra nơi này. Mặc dù hắn không tìm thấy gì nhưng đó vẫn là tiến một bước. Nước Mỹ là một xã hội nơi người giàu có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Bây giờ Lâm Huyền rất giàu có. Vì vậy, hắn có tiền mới có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, khi xe của bọn họ đến lò thiêu, một loạt đồ trang trí cần thiết cho buổi lễ tiễn biệt đã được hoàn thành trong đại sảnh theo truyền thống của Trung Quốc, di ảnh đen trắng, băng màu trắng, nến... mọi thứ đều có. Thực tế, Lâm Huyền không hiểu nhiều về những thứ này. Nhưng không sao. Có những người Trung Quốc ở phố người Hoa chuyền kinh doanh loại hình này. Chỉ cần bỏ tiền ra, toàn bộ buổi lễ được tiến hành từng bước. Đâu đâu cũng có những quy trình quen thuộc. Khi còn nhỏ Lâm Huyền thường ăn tiệc tang lễ ở quê nhà nên cũng không lạ lắm với kiểu nghi lễ này.
Sau khi mọi việc kết thúc mới đến lúc công đoạn hỏa táng... Theo quy định, hỏa táng phải tách từng người một, mặc dù đứa bé vừa mới sinh đã chết yểu vẫn được coi là một người nên phải hỏa táng riêng, hai thi thể được đưa vào hai lò đốt. Trước khi bắt đầu, Lâm Huyền nhìn hai người lần cuối, Lý Tĩnh đã chết hẳn, sắc mặt tái nhợt, nhưng may mắn thay cô đã được trang điểm di thể, không khiến người ta sợ hãi.
"Lý Tĩnh... Ra đi vui vẻ. Kiếp sau... Hi vọng ngươi có thể sống tốt hơn một chút. Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhìn xa như vậy, đôi khi sống một đời bình thường cũng rất tốt."
Khi nói điều này, Lâm Huyền nghĩ về Văn Linh. Văn Linh từng là một thiên kim giàu có. Bây giờ, mặc dù nàng đã mất tất cả những gì từng sở hữu, nhưng điều đó cũng không ngăn cản nàng sống một cuộc sống hạnh phúc. Con người quý ở chỗ biết đủ. Trong thời không trước khi thay đổi, Lôi Hạo Long đã chết từ lâu tại nhà hát Chicago. Đương nhiên Lý Tĩnh không kết hôn và sinh con với Lôi Hạo Long. Mặc dù lúc đó Lý Tĩnh là một người bình thường và nghèo khó... không có vấn đề gì. Mặc kệ nói như thế nào, còn sống lay lắt vẫn hơn chết tốt, cũng tốt hơn so với bây giờ.
"Tạo hóa trêu người."
Lâm Huyền bất đắc dĩ lắc đầu. Thời không thay đổi một chút thôi cũng sẽ kích phát hiệu ứng cánh bướm khó lường, thay đổi vận mệnh vô số người. Vì vậy... Nếu không cần thiết, cũng đừng đùa giỡn thời không. Đùa giỡn với thời không cuối cùng sẽ bị thời không đùa giỡn! Đây là quy luật thời không mới nhất mà Lâm Huyền nhận ra... Đúng vậy. Có lẽ bản thân thời không cũng có ý thức và khả năng phục hồi.
"Trong vòng khép kín của thời không, những người chơi đùa với thời không cuối cùng sẽ bị thời không chơi đùa. Nếu muốn thay đổi vận mệnh bị thời không đùa bỡn, phải thoát ra khỏi vòng lặp khép kín!" Lâm Huyền bước một bước rồi quay lại. Nhìn vào lò đốt rác cao trước mặt, hắn nắm chặt tay. Hắn vẫn ở trong vòng lặp khép kín của thời không. Nếu hắn muốn giành được thăng lợi trong cuộc chiến "Thần và Ác ma chơi trốn tìm'... Hắn phải tìm được chìa khóa để vượt qua vòng lặp khép kín! Và chiếc chìa khóa này... Chính xác thì nó là gì? Nó ở đâu?
Người thợ sửa ống nước là người duy nhất biết sự thật. Lâm Huyền quay lại và đi đến một lò đốt khác. Có một đứa bé nhỏ nhắn nằm thẳng trên đó, đây là con trai của Lôi Hạo Long và Lý Tĩnh, đã chết khi mới được sinh ra. Không... Nói chính xác là, trước khi được sinh ra đã bị ép sinh non. Vì vậy kích thước cơ thể rất nhỏ. Nó chỉ nặng khoảng một ký rưỡi, nhỏ hơn một nửa so với một đứa trẻ sinh thường. Cơ thể của đứa trẻ này cũng nhợt nhạt, nhắm nghiền mắt và vẻ mặt đau đớn. Trước đây Lâm Huyền có nhìn thấy phía sau gáy của nó có một vết sẹo kinh người, nhưng bây giờ thi thể của đứa bé năm thẳng nên lần đầu tiên Lâm Huyền nhìn thấy khuôn mặt của nó.
"Đầu quả thật hơi lớn. . Lớn lên chắc chăn là một đứa con trai to đầu."
"Ừm... không biết lớn lên trông như thế nào. Trông có giống mẹ không hay là giống bố?"
Lâm Huyền đã cố gắng tìm một số điểm tương đồng trên khuôn mặt ngũ quan nhăn nheo của đứa bé. Mũi... không giống. Mắt... không giống. Miệng... không giống!
"Cái này..."
Lâm Huyền bối rối gãi đầu.'Đứa trẻ này sao không giống Lôi Hạo Long, cũng không giống Lý Tĩnh?"
Ngược lại, nhìn cái mũi hếch giống như một đưa con lai! Rốt cuộc có phải là con ruột hay không? Chẳng lẽ Lôi Hạo Long bị cắm sừng hay sao?
"Có thể là ngũ quan còn chưa phát triển, huống chi còn là một đứa trẻ sinh non." Lâm Huyền nghe người già ở nhà nói rằng những đứa trẻ sơ sinh đều nhăn nheo và xấu xí, phải mất vài ngày để phát triển. Có lẽ chính là nguyên nhân này.
Lâm Huyền không muốn nhìn chằm chằm vào xác của đứa bé bèn nhìn đi chỗ khác. Nhân viên của lò hỏa táng đẩy thi thể vào lò đốt. Sau đó, họ khởi động một cái nút. Toàn bộ lò đốt áp suất cao và nhiệt độ cao bắt đầu gầm rú rất ồn ào. Vì vậy Lâm Huyền và trợ lý bệnh viện đã đến sân lò hỏa táng chờ đợi. Trợ lý bệnh viện thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cà vạt trên cổ, hắn cười với Lâm Huyền: "Lâm tiên sinh, ngài không thấy phiền chứ?"
Lâm Huyền vẫy tay, ra hiệu cho hắn cứ tự nhiên.
"Anh hút thuốc ở đây đi, tôi đi dạo xung quanh..."
Thời gian hỏa táng mất hai giờ, chỉ có thời gian hỏa táng lâu như vậy mới có thể đốt cháy xương hoàn toàn thành tro. Xung quanh tòa nhà lò hỏa táng khoảng sân trống phía sau có một phòng nồi hơi cũ, một hộp biến áp và một dãy ký túc xá của nhân viên. Một góc sân là nơi chứa rác. Ở đó có một cái hố sâu nửa mét. Đất trong hố còn rất mới và ẩm ướt, nhìn như mới đào hôm qua. Tò mò, Lâm Huyền bước tới để kiểm tra. Lấy một cành cây khều khều. Đất rất mềm. Khều vài cái, tro trằng bay raI "Chậc chậc chậc chậc... Tôi không cố ý, tôi sẽ chôn cất các vị."
Người dân Trung Quốc đều có cảm giác kính sợ với vật này từ trong xương tuỷ, cho nên Lâm Huyền chôn tro cốt đàng hoàng. Hăn biết đó là gì. Khi giả làm phóng viên của trường để phỏng vấn chủ lò hỏa táng, ông chủ thẳng thắn nói:
"Sau mỗi lần hỏa táng và xử lý tro cốt, tro cốt vương vãi trong lò đốt sẽ được hút lên bằng máy hút bụi, rồi đem chôn ở đó, trong hố ở phía sau lò thiêu."