Chương 512: Bí ẩn về tro cốt của Einstein!
Chương 512: Bí ẩn về tro cốt của Einstein!Chương 512: Bí ẩn về tro cốt của Einstein!
Chương 512: Bí ẩn về tro cốt của Einstein!
Lâm Huyền ném cành cây đi. Hăn chống cằm suy nghĩ. Hai giờ sau... Lý Tĩnh và đứa bé được hỏa tang xong. Tro tàn của hai người họ chắc chắn sẽ bay vào bên trong lò đốt và dính vào thành lò. Những loại tro khó làm sạch này thường không được đặt trong bình tro. Chỉ khi nào máy được vệ sinh sạch sẽ thì tro trong máy mới được hút bằng máy hút bụi, sau đó được chôn trong một cái hố ở sân sau.
"Vì vậy... đó là lý do tại sao, mình ở tuổi trung niên trong tương lai sẽ tìm thấy DNA của con trai Lý Tĩnh và Lôi Hạo Long dưới lò hỏa táng..."
"Chắc chắn... mình trong tương lai vẫn rất thận trọng, hai sự thật "nhất định chính xác" mà hắn nói hoàn toàn đúng! Không cần nghi ngờ gì nữa!"
"Sau khi trở về Trung Quốc, hãy suy luận từ hai sự thật "nhất định chính xác" này..."
Hai giờ trôi qua nhanh chóng. Khi gặp lại Lý Tĩnh, cô ấy đã năm lặng lễ trong bình. Bình nhỏ và nhẹ. Thật khó tưởng tượng... Sau khi một người chết đi lại bị nhét vào một không gian nhỏ như vậy.
"Còn cái này, Lâm tiên sinh."
Người trợ lý bệnh viện đưa một chiếc bình nhỏ khác. Bình này nhỏ hơn một chút. Không cần nghĩ cũng biết đó phải là tro cốt của con trai Lý Tĩnh và Lôi Hạo Long.
"Lâm tiên sinh, vậy hãy làm theo thỏa thuận của chúng ta. Xin hãy mang hai chiếc bình này về Trung Quốc. Cảm ơn!"
Lâm Huyền gật đầu mang hai chiếc bình ra bãi đậu xe bên ngoài. Đằng sau hắn có tiếng vo ve của máy hút bụi công suất cao. Đó là nhân viên làm sạch lò đốt rác. Tất cả tro rơi vào bên trong đều được hút vào máy hút bụi.
Bãi đậu xe. Lâm Huyền mở cốp chiếc Cadillac, cẩn thận đặt hai chiếc bình vào bên trong. Sau đó hắn đóng cốp lại và chuẩn bị lên xe.
"Hickory, dickory, dockl The mouse run up the clockl"
Một giọng hát say sưa vang lên. Đây là một bài đồng dao rất nổi tiếng ở Mễ quốc, có thể nói ai cũng hát được. Lâm Huyền nhìn lên thấy một người say rượu quen thuộc bước qua cửa một cách loạng choạng. Râu và tóc của lão đã bạc và bù xù. Mặt lão đỏ bừng vì uống rượu, vừa hát một bài hát lạc điệu vừa về phía sân sau, xoay người và quay người. Lần trước khi ông chủ lò hỏa táng đưa Lâm Huyền đi thì đụng phải ông lão này. Lúc đó ông chủ còn rất tức giận măng lão một trận. Người ta nói lão chỉ biết uống rượu và đi làm muộn, nếu không phải là nhân viên cũ thì lão đã bị sa thải từ lâu rồi! Lâm Huyền nhớ rằng tên lão là già John.
"Chờ... một chút!" Lâm Huyền đột nhiên sững sờ tại chỗ, dùng tay giữ lấy cửa xe, dừng ở nơi đó.
"Lâm tiên sinh? Có chuyện gì vậy? Có để quên gì không?"
Người trợ lý ngồi ở ghế lái nhìn Lâm Huyền một cách nghỉ ngờ. Lâm Huyền đưa tay ra hiệu rằng hắn không sao.
"Phiền đợi một lúc rồi đi, cảm ơn."
Sau đó Lâm Huyền nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại những gì chủ lò hỏa táng đã nói khi nhận xét về già .John...
"Ông già này cũng là một nhân viên cũ ở đây, là thợ sửa ống nước ở đây." Ta nên sa thải lão vì thái độ làm việc của lão! Nhưng... lò hỏa táng này đã tồn tại quá lâu và các loại đường ống ngầm rất phức tạp, nếu là người khác thật đúng là không rõ, cũng chỉ có lão có thể nắm rõ ràng, không có cách nào... Ta chỉ có thể cung phụng lão như vậy."
Lâm Huyền bắt đầu sàng lọc những từ khóa "Nhân viên cũ"/tuổi đời quá lâu";chỉ có lão biết"... Lâm Huyền đột nhiên mở mắt raI
"Chính là lão!"
"Kinh nghiệm của lão dày như vậy, lâu đến mức lão còn biết cấu trúc của các đường ống ngầm của lò hỏa táng... thì rất có khả năng là..."
"Già John này đã làm việc trong lò hỏa táng từ khi còn trẻ! Lão là người duy nhất trong lò hỏa táng này biết liệu Einstein có được hỏa táng ở đây hay không!
Lâm huyền quá đỗi vui mừng và hưng phấn với phát hiện của mình! Đúng vậy... Đúng vậy... Einstein hồi đó là một vĩ nhân nổi tiếng thế giới! Nếu ông ấy thực sự được hỏa táng trong lò hỏa táng này... thì với tư cách là một nhân viên vào thời điểm đó, chắc chắn già .John đã nghe về chuyện này! Hiện tại, nguồn gốc tro cốt của con trai Lý Tĩnh và Lôi Hạo Long đã được làm rõ, chỉ có nguồn gốc của tro cốt của Einstein vẫn còn là một bí ẩn. Cho đến bây giờ, Lâm Huyền chỉ có thể nhìn vấn đề với thái độ hoài nghi.
"Già John này đã gần chín mươi tuổi rồi, chỉ cần hỏi ông ấy thì sẽ có thể biết Einstein có được hỏa táng ở đây hay không."
Lâm huyền vội vàng chạy tới, ngăn lão nhân này lại:
"Này! Lão tiên sinh, xin chào, ta có thể hỏi ông vài câu hỏi không?"
Lão .John nấc lên một cái nhìn Lâm Huyền với ánh mắt thất thần:
"Ồ, người Trung Quốc! Rất tốt... Ta rất thích Trung Quốc... Ta rất thích người Trung Quốc."
"Cậu muốn hỏi ta cái gì?"
"Dĩ nhiên là có thể... Trên thế giới này còn có quá ít người chịu trả lời một lão già tồi tệ như ta... Tất cả họ đều đối xử với ta như rác rưởi!" Ông lão này khá dễ nói chuyện. Lâm Huyền cũng hỏi thẳng vào vấn đề:
"Lão tiên sinh, ta là một du học sinh thích học lịch sử. Học kỳ này tôi đã nghiên cứu về những vĩ nhân ở thị trấn Princeton của chúng ta."
"Ông có biết Albert Einstein không? Ta đã tra tài liệu và biết ông ấy sống ở Princeton cho đến cuối đời. Vì vậy, ta muốn hỏi..."
"Sau khi Einstein qua đời... ông ấy có được hỏa táng ở đây không chứ gì?"
Già John lắng nghe rồi cười lớn. Sau đó, ông ta ngoáy lỗ mũi và nói:
"Không, ông ấy không được hỏa táng ở đây."
Trả lời sảng khoái như vậy không khỏi làm cho Lâm Huyền hoài nghỉ tính chân thật của tin tức tình báo! Cái lỗ tai già nua này của ông rốt cuộc có nghe rõ hay không!
"Lão tiên sinh... Ông chắc chăn như vậy sao? Không cần nhớ lại sao?"
Già .John lại cười:
"Cần gì phải suy nghĩ! Cậu nhóc, cậu có biết không? Kể từ khi thành lập lò hỏa táng này, ta đã đã làm việc ở đây".
"Vào thời đó, giao thông chưa phát triển. Chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm nên mọi chuyện xảy ra ở đây... tôi đêu biết rất rõ..."
"Cậu nên hiểu lò hỏa táng không phải là siêu thị, một ngày không có nhiều đơn hàng. Vào thời điểm đó, không có nhiều người ở Mễ quốc muốn được hỏa táng.
Vì vậy... Nếu một vĩ nhân như Einstein được hỏa táng ở đây làm sao có thể không gây chấn động được chứ?"
"Ngay cả khi bản thân ông ấy không muốn tổ chức một buổi lễ tiễn biệt nhưng quần chúng và những người hâm mộ ông sẽ tự động đến đây để đưa tang."
"Cho nên... điều đó hắn không cần phải nghi ngờ gì cả. Ta có thể hoàn toàn chịu trách nhiệm cho lời nói của mình... nấc! Nói với cậu... nhiều"
"Albert — Einstein, hoàn toàn không có hỏa táng ở đây."