Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540: Lừa Lấy Tin Tức, Quan Tài Kỳ Quái Trong Bức Ảnh

Chương 540: Lừa lấy tin tức, quan tài kỳ quái trong bức ảnh Chương 540: Lừa lấy tin tức, quan tài kỳ quái trong bức ảnhChương 540: Lừa lấy tin tức, quan tài kỳ quái trong bức ảnh

Chương 540: Lừa lấy tin tức, quan tài kỳ quái trong bức ảnh

Vừa rồi trên đường đến, Lâm Huyền cũng phát hiện một chuyện kỳ quái.

Toàn bộ hành lang, gần như tất cả mọi góc đều có lắp đặt Camera giám sát, duy chỉ có một đoạn hành lang của văn phòng viện trưởng này, một cái camera cũng không có! Có thể nói là khu vực mù giám sát và điều khiển.

Cái này nói rõ...

[ Phẫn nộ] không chỉ không hy vọng người khác tiến vào phòng làm việc của hắn, càng không hi vọng người khác quan sát hành tung của hắn!"

"Quá khả nghi..."

Lâm Huyền chậc miệng.

Tất cả manh mối hỗn hợp lại với nhau, rất rõ ràng có thể đẩy ra mười sự thật!

[ Trong văn phòng của Phẫn nộ, tuyệt đối có ẩn giấu một số chuyện không để cho người ta biết! ]

Lâm Huyền lấy điện thoại di động ra.

Chụp lại ngoại hình, nhãn hiệu, loại của khoá mật mã vân tay.

Sau đó lại lần nữa trở lại ngoài cửa [ phòng phẫu thuật người máy trí tuệ nhân tạo] chờ đợi.

"Haizz... Tiên sinh ngài thật sự là đi rất lâu, không tìm được vị trí toilet ư?"

Bác sĩ bên cạnh thấy Lâm Huyền trở về, ân cần hỏi han.

Lâm Huyền đeo khẩu trang khẽ lắc đầu: "Cảm ơn ngài, ta rất nhanh đã tìm được vị trí của toilet. Sở dĩ thời gian lâu như vậy... Đoán chừng là bụng dạ không tốt."

Sau khi nói chuyện phiếm hai câu đơn giản.

Hai người cũng không nói tiếp.

Bác sĩ đang lo lắng cuộc phẫu thuật trong phòng phẫu thuật như thế nào, hài nhi đỏ rực kia thật sự là khiến người ta thấy yêu tiếc.

Còn Lâm Huyền... Lại đang cân nhắc, làm sao mới có thể phá giải khoá mật mã vân tay trong văn phòng của [ Phãn nộ]...

Nhất định có thứ mấu chốt gì đó! Thời gian ở nơi này cứ vậy trôi qua.

Đây là một cuộc phẫu thuật vĩ đại sau khi thành công đủ để khiếp sợ cả thế giới, tất cả nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đều không nỡ bỏ đi.

Rốt cục. Vào 00:42 sáng. 1 -

ĐinhI

Cánh cửa tự động của phòng phẫu thuật mở ra.

[ Phẫn nộ] toàn thân mặc đồng phục phẫu thuật từ bên trong đi ra, phụ đẩy một chiếc xe phẫu

thuật đang đắp vải trắng ra.

Thở dài tiếc nuối: "Xin lỗi các vị... Ta cuối cùng vẫn không cứu được tiểu thiên sứ này..."

Lâm Huyền tiến lên một bước, trực tiếp lật vải trắng lên! Vẫn là đứa bé toàn thân đỏ rực... vừa rồi mình không có nhìn lầm.

Đầu chiếm rất lớn so với tỉ lệ cơ thể.

Miệng vết thương đã khâu lại loang lổ vết máu trên ót kia. Lại khiến cho Lâm Huyền cảm giác được một trận không thích hợp.

Hắn không đem quá nhiều lực chú ý đặt ở trên hài nhi.

Mà nhìn chằm chằm vào [ Phẫn nộ] đã đi xa...

"Tiên sinh, vừa rồi ngài cũng đã nghe thấy rồi đấy, viện trưởng David của chúng ta quả thực đã tận lực. Điểm ấy... vẫn hy vọng ngài có thể hiểu được."

Trợ lý viện trưởng tới gần, an ủi Lâm Huyền: "Tiếp theo đây chúng ta phải đem thi thể của hài tử đưa đến chỗ chứa thi thể... Ngài muốn đi cùng không?"

Lâm Huyền quyết đoán lắc đầu: "Không... Cảm ơn, ta muốn ở chỗ này yên tĩnh một chút."

Lúc này đây...

Lâm Huyền không có lựa chọn đem lực chú ý đặt ở trên người mẫu tử Lý Tĩnh.

Hai người bọn họ quả thực đều đã chết hết.

Hiềm nghỉ thực sự. Tất cả đều ở trên người [ Phãn nộ] !

Lâm Huyền lấy cớ đi WC.

Duy trì khoảng cách nhất định, đi theo sau lưng [ Phẫn nộ]...

Khi Bác sĩ làm phẫu thuật thời gian dài, nửa chừng không thể đi nhà vệ sinh.

Quần áo mặc ở trên người bọn họ là vô khuẩn.

Toàn bộ phòng giải phẫu cũng là môi trường vô khuẩn.

Một khi đi toa-lét sẽ phá hỏng môi trường vô khuẩn này, ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật là chuyện nhỏ, lại khiến cho vết thương hở trên người bệnh bị nhiễm trùng là chuyện lớn!

Bởi vậy... Trong đồng phục phẫu thuật của bác sĩ, cũng nhét nước tiểu không ướt.

Để tiện cho bác sĩ trong lúc phẫu thuật giải quyết vấn đề sinh lý.

Mà chuyện đầu tiên khi ra khỏi phòng phẫu thuật, chính là đi vào phòng thay quần áo, cởi bỏ một loạt 'trang bị' này, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.

Chính vào lúc Lâm Huyền không có manh mối gì.

Trợ lý viện trưởng vốn dĩ đang chạy ở phía xa đột nhiên xuất hiện ở sau lưng.

Thở hồng hộc, rõ ràng là chạy tới: " Tiên sinh... thật là ngại quá, vừa rồi đi gấp quá, quên mất một số chuyện còn cần trao đổi với ngài."

"Xin hỏi... hiện tại ngài có thời gian rãnh không? Là liên quan đến vấn đề xử lý di thể của Lý Tĩnh phu nhân như thế nào... vẫn hy vọng ngài có thể giúp chúng ta liên hệ với người nhà."

Lâm Huyền gật gật đầu.

Đây cũng là chuyện đã nói xong lúc nấy.

Trước mắt nhằm vào khoá vân tay văn phòng của [ phẫn nộ] , cũng không có phương pháp tốt nào để phá giải.

Chi bằng trước tiên từ trong miệng của trợ lý này, tìm hiểu một chút về [ phân nộ] , thông qua thói quen hằng ngày, lịch trình hằng ngày của hắn để suy đoán ra một số thứ.

Thấy Lâm Huyền đồng ý, trợ lý cũng thở dài một hơi: "Được rồi Lâm Huyền tiên sinh... vậy chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi, phòng khách ở bên trong." Lâm Huyền cũng không trực tiếp gọi điện thoại cho cha mẹ Lý Tĩnh.

Hắn cần kéo dài thời gian, nói chuyện phiếm với trợ lý một chút.

"Thật là ngại quá... mặc dù ta và Lý Tĩnh phu nhân là bạn học, nhưng mà phương thức liên lạc với cha mẹ Lý Tĩnh... Ta vẫn cần phải nhờ người hỏi thăm một chút, chỉ sợ cần một ít thời gian."

Trợ lý vội vàng xua tay bày tỏ sự thông cảm: "Không sao, Lâm tiên sinh, ngài có thể trợ giúp chúng ta, chúng ta đã rất cảm kích rồi. Ta đi pha cho ngài một ly cà phê, ta sẽ cùng ngài ở đây chờ đợi."

Trong thời gian sau đó.

Lâm Huyền dùng Wechat liên lạc với Vương Hạo, hỏi thăm số điện thoại của cha mẹ Lý Tĩnh.

Đương nhiên...

Trực tiếp gọi một cuộc điện thoại chắc chắn càng nhanh hơn.

Nhưng lúc này, thứ mà Lâm Huyền cần chính là kéo dài thời gian.
Bình Luận (0)
Comment