Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ (Dịch Full)

Chương 541 - Chương 541: Giải Mã Bí Mật

Chương 541: Giải mã bí mật Chương 541: Giải mã bí mậtChương 541: Giải mã bí mật

Chương 541: Giải mã bí mật

"Bạo... Khụ khụ, trợ lý tiên sinh, viện trưởng David của các ngươi thoạt nhìn đã biết là một người vô cùng chuyên nghiệp."

"Đã tiến hành cuộc phẫu thuật dài như vậy, ta cảm thấy đáng lễ ra ta phải ở trước mặt cảm tạ hắn một chút mới đúng. Người ta để tâm đến đứa bé như vậy, tuổi tác lớn như vậy còn tự mình phẫu thuật, ta không bày tỏ một chút thái độ... Chẳng phải là có chút không lễ phép sao?"

Trợ lý sau khi nghe xong mỉm cười: "Không sao đâu Lâm tiên sinh, ngài không cần lo nhiều. Bản thân viện trưởng David của chúng ta chính là một nhân tài nghiên cứu, bản thân sẽ không để ý đến những chỉ tiết này."

Lâm Huyền cười cười, tiếp tục nói lời khách sáo: "Ngươi nói cũng có lý, đã trễ như vậy, ông ta chắc chắn cũng phải nghỉ ngơi. Hơn nữa... cuộc phẫu thuật này ông ta lại chạy đến nhanh như vậy, chẳng lẽ bình thường cũng sống ở bệnh viện sao?"

Trợ lý không ý thức chút nào đến việc Lâm Huyền đang nói lời nói khách sáo, rất tùy ý nói: "Viện trưởng David là một người rất chuyên nghiệp, bình thường khi không làm phẫu thuật, hăn đều ở bên trong [ văn phòng] học tập viết luận văn, vân vân... Chỉ khi nào có cuộc phẫu thuật sọ não mà người khác làm không được, mới có thể mời hắn xuất sơn thôi."

"Trong văn phòng đặc biệt có phòng ngủ, bình thường sống ở chỗ này cũng không có vấn đề gì."

Lâm Huyền lộ ra vẻ mặt kính nể: "Viện trưởng David không có nhà đình ư?"

"Lâm tiên sinh, cái này... Khụ khụ, mặc dù có chút liên quan đến việc riêng tư cá nhân, nhưng chuyện này cũng không tính là bí mật gì. Cả đời này của viện trưởng David đều vùi đầu vào nghiên cứu não bộ, quả thực không có thời gian xây dựng gia đình.

Sau đó...

Lâm Huyền liên nói chuyện phiếm câu được câu chăng cùng trợ lý.

Nhưng chủ đề từ đầu đến cuối đều xoay quanh [ phẫn nộ] , cũng chính là viện trưởng David— Green. Theo với sự hiểu biết càng nhiều.

Lâm Huyền liền cảm thấy vấn đề trên người hắn càng lớn! Căn cứ vào tư liệu tra cứu được trên mạng cho thấy.

[ Ngạo mạn] George— Bill, cùng [ phẫn nộ] David— Green, hai người đều không có kết hôn sinh con.

Hai người bọn họ đều là ông lão tóc hoa râm.

Trong tay còn tích góp nhiều tài phú như vậy. Nhưng lại không để lại một đứa con nào! Điều này không khỏi khiến cho Lâm Huyền có chút nghỉ

hoặc

[ Mấy chục năm qua, rốt cuộc là sự nghiệp gì lại khiến cho hai người trầm mê như thế? Thậm chí không tiếc từ bỏ gia đình, toàn bộ thời gian vùi đầu vào trong đó chứ? ]_ Trước khi đến nước Mỹ, Lâm Huyền đã tìm kiếm ở trên mạng tin tức liên quan đến hai người.

Hắn nhớ tới bức ảnh chụp chung kia:

Lúc ấy [ ngạo mạn] ngồi ở trên một cái quan tài lớn bằng gỗ, biểu cảm của hai người rất hưng phấn, chẳng lẽ...

[ Cái quan tài này, cũng không phải quan tài của một người bình thường? Bên trong có thứ quan trọng gì sao? ]

Đáp án của tất cả bí ẩn này...

Chỉ sợ đều có thể tìm được đáp án ở trong văn phòng của [ phẫn nộ] !

Trước khi Lâm Huyền rời khỏi bệnh viện, trợ lý lại lần nữa tỏ vẻ cảm tạ:

"Cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng ta, Lâm tiên sinh. Đợi đến ngày di thể này được hoả táng, ta nhất định sẽ sớm thông báo cho ngài biết."

Nhưng mà Lâm Huyền lại lắc đầu: "Chuyện hoả táng cũng không cần thông báo cho ta biết, năm nay là năm bổn mạng của ta, ờ... Trung Quốc chúng ta chú ý đến cái này, ta sẽ không đến nơi có âm khí nặng như chỗ đó. Hủ tro cốt phiền ngươi bảo quản giúp ta trước."

Cái lý do nói bừa này, rất dễ dàng lừa gạt trợ lý.

Trận hoả táng có đi hay không đã không còn quan trọng gì nữa, mình của tương lai đã xác nhận chỗ đó không có giá trị gì.

Hiện tại mục đích hàng đầu của mình...

Chính là tiến vào phòng làm việc của [ phãn nộ] ! Một lão nhân danh lợi song thu như vậy.

Không phải đánh golf, bế cháu trai, du lịch mỗi ngày.

Mà là thu mình ở trong văn phòng nhỏ hẹp viết luận văn...

Lâm Huyền đánh chết cũng không tin!

"Viết luận văn không thể đến trường đại học viết ư? Hơn nữa một bác sĩ thích làm nghiên cứu như vậy, phần lớn thời gian không phải nên ở trong phòng thí nghiệm, sở nghiên cứu mới đúng ư? Chỉ ở trong phòng làm việc có thể nghiên cứu ra được thành quả mới gì chứ?"

Cho nên Lâm Huyền kết luận...

Có lẽ trong văn phòng ma chê quỷ hờn xấu đau xấu đớn kia, Í bên trong có Càn Khôn ] ! Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Lâm Huyền bắt xe quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Sau khi ngủ một giấc ngon lành xong.

Lâm Huyền đi vào phố người Hoa, cũng chính là nơi tụ tập của người Trung Quốc. Sau đó thông qua các loại giới thiệu.

Đã tìm được một số người có tay nghề thu nhận tiền tài thay người làm việc'.

Nếu như nói, ở Trung Quốc, tiền có thể giải quyết 99% mọi chuyện.

Vậy thì ở nước Mỹ.

Tiền ít nhất có thể giải quyết 99. 99% chuyện!

"Thậm chí có thể nói là 100%."

"Ở quốc gia này dùng tiền có thể mua được phiếu bầu cử tổng thống, dùng tiền có thể làm hàng không máy bay vũ trụ... Có thể nói bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết."

Lâm Huyền một đường lấy tiền mở đường.

Rất nhanh liền gặp được người mà mình muốn gặp.

Người này là tên tái phạm trộm cướp, nhưng chuyện mà hắn làm không phải xâm nhập trộm cướp đơn giản, mà là loại trộm cướp cấp cao kia.

Két sắt, kho dữ liệu *internet, trung tâm số liệu, nhà kho cơ mật... Những nơi này, mới là sân khấu để hắn khiêu chiến bản thân.

Đương nhiên, loại 'người có tay nghề' này thu phí cũng rất đắt.

Sau khi gặp mặt, Lâm Huyền cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa ảnh chụp trên điện thoại di động cho hắn xem:

"Loại khoá mật mã vân tay này, không thể dùng bạo lực phá giải, ta nghĩ ra một cách, có thể không gây ra bất cứ cảnh báo gì, không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, giống như ngón tay của bản thân mở khóa, mở ra cái khoá mật mã này."

'Người có tay nghề' kia rất chuyên nghiệp.

Cũng không có hỏi lung tung này kia.

Hắn lật xem bức ảnh mà Lâm Huyền chụp được nhiều lần, phóng đại... Thu nhỏ lại. Phóng đại... Thu nhỏ lại...

"Có thể làm được không?"

Lâm Huyền hỏi.
Bình Luận (0)
Comment