Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 11

.

Sáng đầu tuần trời trong xanh, nắng trải thảm vàng ươm xuyên qua tán me già xuống nền xi măng tạo thành muôn vàn những đốm ánh sáng long lanh, huyền ảo.

Minh vẫn còn ở thành phố, vừa ngủ dậy liền cảm thấy căng tràn sức sống, thú thật hôm qua lơ ngơ về tới nhà như thế nào cũng không nhớ rõ, chỉ biết mệt mỏi vô cùng, về tới là lăn ra ngủ luôn cũng không tắm rửa hay thay đồ gì.

Lúc này mới tắm xong, pha cà phê ngồi ở sân, nhớ lại những gì trải qua ngày hôm qua liền có chút rùng mình.

Nếu là nói mọi thứ diễn ra là tình cờ thì cái sự tình cờ này có hơi thái quá, còn bảo những điều ngày hôm qua là thật thì nghe ảo tưởng huyễn hoặc thế nào ấy, cậu thật sự cũng không biết giải thích sao nữa.

Chỉ là, chỉ là có chút kích thích nha, nếu chỉ xét riêng là trải nghiệm chơi game thì kinh nghiệm ngày hôm qua thật sự quá tuyệt vời, cậu chưa bao giờ thấy thích thú như vậy trong đời, chưa từng.

Minh nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, qua giờ cậu vẫn chưa đăng nhập vào lại game dù đã quá thời gian khởi động lại.

Không hẳn là cậu sợ, mà chính xác là cậu đang tìm cho mình hướng đi cụ thể, cậu cần xác định lòng mình cho rõ ràng, nếu dấn thân cậu tuyệt sẽ không bỏ giữa chừng, còn nếu không đủ lý do để đuổi theo thì cậu thà lúc này dừng lại luôn.

Đó cũng là lý do cậu băn khoăn sáng giờ, dù dậy đã lâu mà ly cà phê cũng tan đá lạt lẽo, cậu còn chưa quyết.

Cuối cùng, như nhớ tới giây phút đầu tiên khi tham gia trò chơi, nhớ tới câu hỏi cuối cùng, cậu còn nhớ trò chơi đã hỏi cậu rằng cậu mong muốn điều gì?

Quả thật lúc đó cậu vô cùng tỉnh táo, chỉ khi đối mặt chỉ là một trò chơi cậu mới dũng cảm trút nỗi lòng mình, vì nghĩ chỉ là thế giới ảo, ai sẽ để ý cậu nghĩ gì muốn gì cơ chứ.

Lúc đó thật sự cậu đã ghi rằng "thế giới này lạc lõng quá, bản thân thấy như con tàu vô định không có điểm dừng, lang thang lênh đênh hết biển này đến đại dương nọ; không phải là chưa từng có điểm dừng cho bản thân, âu chỉ là thấy mình không thuộc về điểm dừng đó, mà đúng hơn là không thuộc về bất kỳ nơi nào cả.

Làm sao mà khi xung quanh chỉ toàn nỗi chán chường, làm sao khi ráng chiều tuyệt đẹp lại trôi qua quá nhanh chỉ còn đêm tối khủng bố mịt mờ.

Sự trống rỗng này liệu có ai khác cảm nhận được không hay chỉ mỗi mình mình, liệu có nơi nào bản thân thật sự thuộc về, có điều gì mình thật sự muốn làm và phải làm, khát khao hoàn thành. Ôi thôi chỉ là, chỉ là, ở giữa những trống rỗng này.."

Nhớ lại những lời vô nghĩa không đầu không đuôi cậu đã ghi trả lời, nhớ lại lần đầu kích hoạt thiên phú gọi là Sự Trống Rỗng, chẳng hiểu sao lúc đó ngoài sự bất ngờ, phần nhiều hơn là cậu cảm nhận được một sự lấp đầy nơi đáy lòng, đó mới thật là lý do ban đầu cậu dấn thân vào game này.



Nghĩ đến đây, mọi thứ đã rõ ràng, cậu có lờ mờ dự cảm biết đâu đấy thông qua trò chơi này, phần nào cậu sẽ trả lời được câu hỏi của chính bản thân mình.

Đoạn, Minh với tay mở điện thoại, ấn vào biểu tượng game, lúc này không còn là ô đen nữa mà đã thay vào đồ họa ký hiệu một pháp trận phức tạp vô cùng, bên dưới ghi dòng chữ tên game.



Minh dứt khoát ấn vào biểu tượng game, loading nhanh chóng truy cập vào; đập vào mắt Minh là hình ảnh sống động tuyệt đẹp 2.5D, mọi thứ dường như chi tiết và lớn hơn, sắc sảo và trông ra dáng một game bom tấn hơn rất nhiều.



Ngay lúc này điện thoại rung lên quen thuộc, cùng dòng thông báo hiện lên với âm thanh sống động.





Vừa dứt cửa sổ popup nhảy lên một giao diện như một tấm gương với sự kích hoạt của camera sau; hiểu ra ngay lập tức, cậu xoay điện thoại lại hướng camera về phía mặt mình rồi giữ nguyên như vậy.

Qua một phút điện thoại lại rung lên.









Lúc này cậu thấy nhân vật đứng ngay bản đồ gương mặt đường nét đã tương tự giống cậu rất nhiều rồi, để ý thấy dấu ký hiệu Location trên đầu nhân vật lúc trước đã biến mất thay vào là đồ hình la bàn chuyển động theo thời gian thực, cậu thử di chuyển điện thoại bên ngoài thì trong game la bàn đều xoay đúng hướng.

Không những vậy kế bên nhân vật còn có biểu tượng ngôi nhà, do cậu đã biến nơi đây thành Địa Điểm An Toàn thứ hai rồi.

Cậu để ý thấy không chỉ tạo hình nhân vật, hay ký hiệu đồ hình chức năng trong game sắc sảo hơn mà bản đồ cũng vậy.

Ngoài hiển thị con đường đơn thuần như trước nay bản đồ còn rõ ràng thêm vào các kiến trúc tương ứng hiện thực, mặc dù những kiến trúc này rất mờ nhạt nhưng nhìn kỹ cũng mường tượng ra được chúng là gì, nhưng tất nhiên là có cách điệu lại thiết kế cho phù hợp với giao diện chung của cả trò chơi, trông không bị rối mắt mà lại còn rất chi tiết, hữu hiệu và đẹp.

Đã vậy bản đồ còn có thể zoom lại gần hay ra xa, cực nét, cậu hoàn toàn lúc này đã có thể xem xét nhân vật ở góc độ to hơn, kỹ càng hơn, thì thấy quả thật y như cậu đang trong thế giới game vậy.

Một người thanh niên với mái tóc đen dài rũ lòa xòa, đường nét dễ nhìn, đặc biệt là đôi mắt sáng vô cùng; cậu cảm thán thuật toán quét hình mặt để tạo nhân vật quá khủng bố, lại thêm điểm khen cho trò chơi này nha.

Minh lúc này tò mò ấn vào nhân vật, bỗng popup giao diện nhân vật hiện lên, ngoài hình ảnh tổng quát nhân vật vô cùng sống động, bên cạnh là phần thông tin nhân vật, cậu xem kỹ.



















Minh nhìn một lượt phần thông tin, cậu tập trung chú ý ở thiên phú ẩn Nhà Lữ Hành.

Có lẽ chức năng mới về nhân vật lần này có liên quan tới thiên phú ẩn này, ngay ở mục cấp độ Mới Bắt Đầu Hành Trình cũng quan hệ mật thiết với Nhà Lữ Hành.

Còn phần quỹ tích cậu đoán đây giống như thanh kinh nghiệm để tăng cấp độ trong game, cậu vừa mới thay đổi quỹ tích tăng thêm thiên phú ẩn mới nên tiến độ là 0% rất hợp lý, bất chợt trong đầu nảy lên ý tưởng thăng cấp quỹ tích, nhưng cần phải xác thực thêm, này cũng không vội được.

Cậu lại đưa mắt nhìn xung quanh nhân vật có mấy biểu tượng hiện xám xịt, ấn vào cũng không hiện lên gì, chứng tỏ các chức năng này cũng cần yếu tố đặt biệt để kích hoạt.

Minh thoát ra lại bản đồ chính, ấn vào biểu tượng Thu Thập và Sổ Tay Nhà Sưu Tập thì cũng không thấy có thêm gì mới, chỉ là giao diện thêm phần đẹp và huyền ảo hơn thôi.

Đúng là mới bắt đầu hành trình, mọi thứ đều là bí ẩn và tất cả còn chờ đợi được khám phá, Nhà Lữ Hành, lữ hành a, thật đáng mong đợi nha.

Đặt điện thoại xuống, Minh bắt đầu lấy quyển sổ trong giỏ đeo ra, quyết định tập vẽ đồ hình ký hiệu Cắt Đứt cho nhuần nhuyễn, đồ hình mới cũng không mấy phức tạp, dễ hơn ký hiệu Thu Thập nhiều, chủ yếu là nét cuối thẳng như gươm từ trên bổ xuống cần vẽ thật dứt khoát mà thôi.

Chỉ loáng một lúc là cậu đã quen tay, xong mới cảm thấy đoi đói, xem đồng hồ thì gần trưa rồi, cậu đang tính kiếm gì ăn thì điện thoại từ thời đập đá nhỏ của cậu vang lên.

Lấy ra xem ai gọi thì thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến "Tina", cậu liền nhanh chóng trả lời điện thoại.

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bình Luận (0)
Comment