Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 12

.

"Halo, Na hở, Minh nè, mới sớm gọi cho Minh rồi, có vụ gì à"

"Ha, không nha, tối qua Na nghe mấy đứa nhắn nói Minh lên thành phố, mà biết Minh thích mấy món trang sức cũ, hôm nay tình cờ có buổi bán hàng nội bộ, chắc chắn Minh sẽ ưng nên rủ đi nè, với cả lâu rồi tụi chưa gặp, với cả.."

Na chưa nói xong cậu đã cắt lời

"Với cả giới thiệu bồ Na với Minh chứ gì, haha, lừa tui à, giới thiệu mới là mục đích chính phải không, biết rồi, biết rồi, tui biết chỗ đó, ok, ok, hẹn chút nữa thấy nha"

Kết thúc cuộc gọi, cậu mỉm cười, đúng dịp hôm qua nặng nề quá nên nay nghỉ xả hơi thư giãn một hôm cũng là thích hợp, với quả thật là lâu rồi cậu chưa gặp Na.

..

Quán cafe sân vườn với rất nhiều hoa và cây xanh nằm bên cạnh bờ sông, hôm nay có tổ chức sự kiện bán hàng, bàn ghế được dọn đi hết nhường chỗ cho những quầy đồ, với vô vàn chủng loại, cả mới lẫn cũ.

Minh hẹn Na lúc 12h mà cỡ 11h hơn cậu đã đến nơi đây, sẵn cũng không có gì làm, đi loanh quanh coi đồ cũng thú, có gì ưng thì mua trước vì cậu biết một lát nữa gặp Na cậu sẽ không thoát khỏi cảnh ngồi nghe Na bà tám đủ chuyện trên đời.

Đúng như Na nói trên điện thoại, nơi đây có nhiều gian hàng bán đồ trang sức cũ, vô cùng hợp gu cậu, vốn dĩ cậu rất mê những loại trang sức đính đá, nhất là nhẫn.

Đi qua đi lại, ngắm nghía thỏa thích, mặc dù nhiều mẫu mã đẹp nhưng cậu cảm thấy không thích hợp với mình nên cũng không mua, chỉ nhìn cho là chủ yếu.

Đoạn, cậu tới một quầy nhỏ hơn mấy quầy bên cạnh, đồ trưng bày cũng ít hơn nhiều, chị gái bán hàng trông có vẻ hiền hậu, chị mặc một bộ sườn xám ôm sát người rất kiểu phong kiến xưa, mà chị cũng có nét gì đó cổ điển quyền quý.

Nhưng điểm thu hút Minh không phải chị ấy mà là chiếc nhẫn được cô bày ở giữa gian hàng, đựng trong một chiếc hộp gấm nhỏ; chiếc nhẫn dường như bằng bạc đen làm thô sơ trông như những nhánh cây bện lại với nhau, nơi giao điểm tụ lại của các nhánh là một viên đá đỏ cũng kiểu thô chưa qua cắt mài, nhìn như khối lửa.

Chẳng hiểu sao cậu lại bị nó thu hút, cứ dán mắt nhìn mãi, không sao dứt ra được.

Cô gái cũng để ý thấy cậu ngẩn người, cô không lên tiếng gì, chỉ im lặng nhìn xem Minh.

Đoạn, bỗng dưng cậu giật mình, nhìn sang phía cô gái thấy cô cũng đang nhìn mình, cậu có phần ái ngại.

"Xin lỗi chị, em có chút thất thần, đứng chắn quầy của chị nãy giờ"



Cô nhìn cậu mỉm cười, xua tay.

"Không có gì đâu, chị thấy em nhìn chiếc nhẫn này nãy giờ không rời mắt, chị nghĩ chắc là em cũng thích nó như chị, bây giờ chị hỏi em một câu hỏi liên quan đến chiếc nhẫn, em trả lời đúng, chị sẽ tặng nó cho em"

Minh nghe vậy, ngạc nhiên nhìn cô gái, như thể hiểu suy nghĩ của cậu, cô cười.

"Chị nói thật đấy, không giỡn gì em đâu, nếu em đáp đúng chị sẽ tặng nó cho em, đây là lời hứa danh dự của chị"

Đoạn cô thấy cậu gật gật đầu mới nói tiếp, giọng vô cùng nghiêm túc.

"Em có thể nói cho chị biết em đoán rằng người chủ sở hữu cuối cùng của chiếc nhẫn này là ai chăng? Đáp đúng nó sẽ là của em"

Nếu người bình thường nghe câu hỏi, đơn giản sẽ thấy cơ hội là 50/50, nhưng mà thời buổi này, nếu là một câu hỏi lắt léo thì sẽ có vô vàn cách trả lời, chứ không chỉ giản đơn là một người nam hay nữ.

Nhưng chẳng hiểu sao Minh không suy nghĩ gì, ngay khi vừa nghe cô hỏi, miệng cậu bật thốt ra ngay đáp án, mà đáp án của cậu nghe ra cũng vô cùng chi tiết lại mang tính cá nhân, như thể tự bóp lại khả năng đoán trúng của mình vậy, cậu trả lời.

"Là một người đàn ông lớn tuổi"

Cô gái bất ngờ nhìn cậu, nhẹ thở dài một hơi, đoạn cô với lấy chiếc hộp gấm đưa về phía cậu không quên nói theo.

"Em đã đoán đúng, chị nghĩ chiếc nhẫn này phù hợp với em, trước đây, nó là bảo vật yêu quý của ông chị, trước khi qua đời ông luôn dặn chị nhiều lần..”

“Rằng, sau khi ông mất chiếc nhẫn này nếu ai yêu thích nó, mà trả lời đúng được câu hỏi vừa rồi, thì nó sẽ thuộc về người ấy, vài người đã thử nhưng không ai đáp đúng..”

“Cảm ơn em, em bây giờ đã là chủ nhân mới của nó, mong em trân trọng và yêu quý nó, như ông chị trước đây vậy"

Minh ngẩn ra, không hề nghĩ rằng câu trả lời vô thức của mình vậy mà lại có được chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn này cũng mang theo mình câu chuyện thật ly kỳ.

Từ đầu tới giờ, chẳng hiểu sao trong lòng cứ thôi thúc cậu phải lấy và đeo nó và ngón giữa bàn tay phải của cậu.

Minh cảm ơn cô nhiều lần, rồi mới dám cầm lấy chiếc hộp, đoạn cậu vừa chạm tay vào chiếc nhẫn thì điện thoại trong túi rung lên, như một tín hiệu quen thuộc, cậu biết có gì đó đang xảy ra.



Nhưng lúc này có cô gái ở đây cậu không thể mất lịch sự mà lấy điện thoại ra kiểm tra ngay được, nhất là khi cô vừa chia sẻ về người ông quá cố của mình.

Cố nén sự tò mò, cậu bấm bụng đeo nhẫn vào ngón giữa tay phải thì đúng là vừa y, không khỏi lấy làm lạ.
Đeo xong, cậu quay qua hỏi chuyện nhiều hơn về người ông của cô, thì chợt, cậu chú ý thấy cô khóc, luống cuống, chỉ biết xin lỗi, vì sợ mình đã làm gì sai.

Cô gái vừa lau nước mắt vừa xua tay, nói.

"Không, không, em đừng xin lỗi, em không làm gì sai cả, chị khóc vì bất ngờ khi thấy em đeo nhẫn đúng vị trí ông chị thường đeo, mà cũng vừa y như vậy, làm chị nhớ tới ông.."

"Em biết không, từ hồi bé chị đã ở cùng ông, ông là người chăm chị cho đến lớn, từ lúc chị nhận thức được thì đã thấy ông chị đeo chiếc nhẫn này rồi, cũng đúng vị trí như em đang đeo"

"Ông chị là pháp sư trong làng, ông hay cúng trừ tà cho người ta, chị không biết em có tin vấn đề siêu hình hay không, nhưng bản thân chị thì rất tin; cuối đời ông chị không bận tâm tâm gì khác cả ngoài chị và chiếc nhẫn này"

"Hôm nay gặp em, xem như chị đã thỏa mãn được tâm nguyện của ông chị, chị cảm ơn em, cảm ơn em rất rất nhiều."

Nói xong với cậu, cô gái mỉm cười, thu dọn gian hàng và rời đi, dường như cô mở bán cũng chỉ để vì mục đích này, giờ đã như nguyện, cô như trút được gánh nặng trong lòng bấy lâu nay, trước khi chào từ biệt, cô không quên xin số điện thoại cậu, cậu cũng không từ chối.

Minh chào cô cho tới khi cô đi xa khỏi tầm nhìn, cậu quay vào trong quán mua phần trà nóng, cho tới khi ngồi vững vàng trên ghế, cậu vẫn cảm thấy mọi việc nãy giờ trôi qua như một giấc mơ.

Cậu lấy điện thoại, mở game ra kiểm tra, ấn vào biểu tượng lưu trữ thông tin vừa cập nhật sau khi khởi động lại, nằm ở giữa bên mé trái màn hình, những dòng thông báo hiện lên.







Trong sự ngạc nhiên của mình, Minh mở giao diện thu thập chiếu vào chiếc nhẫn, quả nhiên cậu thấy nó phát ra một luồng sáng đan xen giữa hai màu xanh và đỏ, liền thử vẽ ký hiệu Thu Thập, ai ngờ thật sự thành công.

Điện thoại lại rung lên.








Minh bấm vào nhân vật, quả nhiên 2 trong 3 ký hiệu quanh nhân vật đã sáng lên, cậu ấn vào biểu tượng túi đồ, thì popup hiện ra giao diện như rương chứa đồ, đếm sơ qua chắc phải hơn 100 ô trống, ngay nơi ô đầu tiên là chiếc nhẫn cậu vừa thu thập nằm chễm chệ ở đó.

Minh nhấn vào chiếc nhẫn lại có 1 popup khác.

Cậu để ý thấy sao ngoại hình không khác gì với chiếc nhẫn thực tế cậu đang đeo, chỉ là trong game phần viên đá đỏ lấp lánh ánh sáng và bản thân viên đá cũng đang chuyển đổi liên tục giữa hai màu đỏ và xanh lam.

Bên dưới có ghi thông tin.









(Minh vừa sửa lại)

Cuối cùng mới nhấn vào ô ở bên dưới của chiếc nhẫn, bỗng cậu phát hiện nó biến mất trong túi đồ; nhanh tay ấn sang ký hiệu Trang Bị, 1 popup mới nhảy ra, là hình ảnh nhân vật nhìn từ hướng trực diện.

Cậu nhận ra mình có thể phóng to từng phần một của cơ thể nhân vật trong giao diện Trang Bị này, Minh liền thử zoom vào chỗ bàn tay phải của nhân vật, thấy rõ đang đeo chiếc nhẫn lấp lánh sáng lam đỏ luân phiên trên ngón giữa.

Khi cậu ấn vào chiếc nhẫn trên tay nhân vật thì popup giao diện chiếc nhẫn hiện ra kèm ô bên dưới có ghi .

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bình Luận (0)
Comment